Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Ngay khi bọn họ đang trò chuyện, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó Mục Cảnh Thiên liền xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh.
Giây phút khi anh bước vào, Hạ Tử Hy đang đút thức ăn cho Mục lão thái thái.
Khung cảnh này, còn gì ấm áp bằng,
“Bà nội…” Mục Cảnh Thiên lập tức bước đến, nhìn Mục lão thái
thái: “Bà cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“Vừa rồi bác sĩ đã đến kiểm tra rồi, không có bất kỳ vấn đề gì cả, điều dưỡng vài ngày là được, bà nội liền có thể xuất viện!” Hạ Tử Hy mĩm cười nói. Giây phút ấm áp này, tâm trạng không nhịn được cũng trở nên tốt hơn.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Hạ Tử Hy, sau đó nhìn sang Mục lão thái thái: “Bà nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra!”
“Tên tiểu tử thối này, vừa đến liền trù ẻo bà không khỏe!” Mục lão thái thái mở miệng cười trách mắng, mặc dù là lời trách mắng nhưng vẫn có thể nghe ra được sự yêu thương dành cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên cũng bật cười.
Ba người ở một bên cười nói, sau đó Mục Trăn cùng Mục phu nhân cũng đến.
Khi nhìn thấy Mục lão thái thái đã tỉnh lại, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng.
Mục Gia gia phong đơn giản mộc mạc, cũng chính điều này khiến cho Hạ Tử Hy vô cùng hâm mộ, cũng vô cùng tôn trọng đối với người nhà bọn họ.
Mặc dù Mục Cảnh Thiên trước đây có chút khốn nạn, nhưng vẫn có thể nhận ra được, anh là một người rất coi trọng gia đình.
Hạ Tử Hy nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Các người đó, từng người các người, đều không bằng Tiểu Hy cùa bà, bà bình thường đều có thể nghe thấy giọng con bé càm
ràm ở bên tai!” Mục lão thái thái nói, không nghi ngờ gì chính là đem toàn bộ công lao đưa hết lên người Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Đây là việc cháu nên làm mà thôi!”
“Nên làm?” nghe đến đây, Mục lão thái thái nhìn thấy hai người bọn họ đứng bên nhau, ánh mắt ánh lên sự nghi ngờ.
Lúc này Mục Cảnh Thiên bước đến, ôm Hạ Tử Hy vào người: “Đúng vậy, cũng vì cô ấy sắp trở thành cháu dâu của bà rồi!”
Mục lão thái thái chớp mắt nhìn, nhìn chiếc nhẫn trên tay Hạ Tử Hy sau đó hỏi lại: “Thật sao?”
Hạ Tử Hy không phủ nhận, chỉ gật đầu.
“Tiểu tử thối, được lắm, cháu quả nhiên không khiến bà nội thất vọng!” Đường lão thải thái kích động không thôi.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt sáng lấp lánh, sự cảm kích đối với cô vượt qua muôn ngàn lời nói.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cùng
Hạ Tử Hy đứng bên cạnh nhau, khóe môi Mục Trăn cùng Mục phu nhân cũng nhếch lên một nụ cười yên tâm.
“Đúng rồi, mẹ như thế nào lại xảy ra chuyện bên cạnh thang máy chứ?” Lúc này, Mục Trăn đột nhiên hỏi.
Nhắc đến chuyện này, trong không khí nhất thời đông cứng.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên mặc dù đã biết rõ sự thật, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn về phía Mục lão thái thái, cũng đang cầu rõ sự thật
xem những lời Lý Giai Giai nói có phải là sự thật hay không!
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mục lão thái thái lập tức thay đổi.
“Nếu như mẹ đã tỉnh lại, vậy thì chuyện này, mẹ nhất định sẽ khiến cho nó kết thúc!”
Sau khi cả hai rời khỏi bệnh viện, lúc này trời cũng đã tối.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe, mặc dù không nói bất kỳ lời