Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Câu nói này phải do tôi hỏi anh
mới đúng, anh không biết vết thương của mình chỉ vừa mới bình phục hay sao? Anh không cần mạng nữa hay sao?” Đô Đô hét lên, chất vấn, cuối cùng quả thật không còn cách nào khác, đành vươn người vào trong, một tay tóm chặt lấy cánh tay của A Thuật: “Đi theo tôi!”
Trọng tài đứng một bên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
A Thuật cũng không cử động, Đô Đô quay đầu nhìn anh: “Đi thôi!”
Nhưng A Thuật không hề có ý rời khỏi: “Anh không muốn đi sao?”
Đô Đô nhíu mày hỏi ngược lại.
A Thuật vẫn chưa kịp lên tiếng, lúc này người đứng một bên liền tiến đến gần, muốn đuổi Đô Đô rời khỏi, lúc này A Thuật liền vươn tay ra hiệu , nói chuyện với bọn họ, lúc này người đàn ông kia mới lùi sang một bên.
Lúc này, Đô Đô nhìn anh: “Anh không muốn đi sao?”
“Nơi này không phải là nơi cô nên đến!” A Thuật nói.
“Đây cũng không phải là nơi anh nên đến!” Đô Đô kích động nói.
A Thuật nhếch môi cười châm chọc: “Trước khi cô quen biết tôi, tôi đã ở trưởng thành ở nơi này, đối với tôi mà nói, tôi không biết có gì nên làm cái gì không nên làm, cũng vì ngày mai đối với tôi mà nói đều là một sự xa xỉ.”
Trong tim Đô Đô giống như bị có thứ gì đó đâm vào: “Tôi không biết trước đây anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh đừng quên rằng, tôi đã từng cứu mạng anh, nên mạng của anh hiện tại thuộc về tôi, cho nên tôi không cho phép anh ở nơi này chơi đùa với mạng sống cùa mình, mau đi theo tôi!” Đô Đô gấp gáp nói.
Không ít người tại hiện trường đều nhìn thấy cảnh này, khi nghe đến đây, A Thuật liền nhíu