Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Thuê dài hạn, chúng tôi phải đến Singapore chăm sóc cho con trai, cho nên có lẽ trong thời gian dài sẽ không quay trở lại!”
Nghe đến đây, Đô Đô giống như có suy nghĩ gì trong đầu, khoé môi nhếch lên.
Tin tức Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy đã được lan truyền khắp nơi.
Đặc biệt chính là Mục Cảnh Thiên còn công bố tại tiệc đính hôn của Hạ Tử Dục, phải biết
rằng có bao nhiêu kí giả ở đó, có bao nhiêu người thuộc tầng lớp thuộc lưu, huống hồ còn có người “bạn tốt” Huống Thiên Hựu, nên Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy lần này lại được lên trang nhất.
Sáng sớm.
Mục Cảnh Thiên vừa tỉnh lại, khi mờ mắt liền nhìn thấy Hạ Tử Hy lúc này đã tỉnh dậy từ sớm.
“Tại sao lại thức dậy sớm như vậy?” Mục Cảnh Thiên hỏi, âm thanh có chút khàn đặc, nhưng vẫn vô cùng êm tai.
“Ngủ không được, nên tỉnh dậy thôi!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt lên tiếng.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên gắng gượng mở mắt nhìn, ngồi dậy ôm lấy cô: “Được rồi, em đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Từ Hy quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh nói xe, chúng ta sẽ có thất niên chi dương hay không?”
Nghe câu hỏi này của cô, Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này!”
“Chính là đột nhiên nghĩ đến, sau đó tuỳ tiện hỏi mà thôi!”
“Sẽ có!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Thất niên chi dương, mỗi một người đều sẽ gặp phải, anh không thể đảm bảo thời điểm đó có thể yêu em như bây giờ hay không, nhưng anh có thể đảm bảo một điều rằng, vào ngày đó, anh nhất định vẫn sẽ trân trọng em như hiện tại!”
Nữa câu nói trước khiến người khác giật thót, nữa câu nói sau ngược lại khiến người khác cảm thấy ấm áp.
vấn đề này Hạ Tử Hy cũng hiểu rõ, mỗi một người đều sẽ gặp phải, Mục Cảnh Thiên đơn giản chỉ nói ra sự thật mà thôi.
Có điều, cũng chính vì câu nói thật lòng này, khiến cho Hạ Tử Hy tin tưởng cô đã không nhìn lầm người.
Anh không phải là người hay nói những lời ong bướm, dù cho sự thật anh nói ra khiến người khác không thoải mái, nhưng Hạ Tử Hy lại là một ngoại lệ.
Điều cô cần không phải là người hay nói những lời ong bướm.
Hạ Tử Hy gật đầu.
Ngắm nhìn cô, Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười