Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hạ Tử Hy cũng không nói thêm bất kỳ điều gì, im lặng dựa trên người anh, Mục Cảnh Thiên như nhớ đến điều gì: “Nghe nói em chiều nay tan ca sớm, em đi đâu vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy thoáng ngây người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hôm nay Centrum đến tìm em, cô ấy muốn em giúp khuyên Tống Kỳ rời khỏi đây!”
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Cho nên em đã đi rồi?”
Hạ Tử Hy cũng không có dự tính
che dấu anh, liền gật đầu: “Đúng vậy!”
“Anh ta đồng ý rồi sao?”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Em cũng không biết!”
Khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, nếu như Tống Kỳ cứ như vậy mà rời khỏi, có thể nhận ra được tình cảm của anh ta dành cho Hạ Tử Hy cũng không quá sâu đậm, ngược lại nếu như anh ta không đồng ý, vậy thì cũng nằm trong dự kiến của anh.
Nhìn Mục Cảnh Thiên không nói
chuyện, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi đây!” Mục Cảnh Thiên giọng điệu vô cùng chắc chắn, ánh mắt loé lên ánh mắt tự tin.
Mặc dù Hạ Tử Hy không hiểu rõ tại sao Mục Cảnh Thiên lại có thể khẳng định như vậy, nhưng cô cũng hi vọng chính là như vậy: “Bất kể như thế nào, em chỉ cần làm hết sức của mình là được!”
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu, lấy
tay nâng cằm của cô, mang theo chút ghen tuông hỏi: “Em đang lo lắng cho anh ta sao?”
“Không được sao?”
“Tất nhiên, không được!” vừa nói, đôi môi của anh lại một lần nữa bá đạo dán xuống.
Hạ Tử Hy mỉm cười, vươn tay ôm lấy vòng eo của Mục Cảnh