Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Nhưng…nhưng…” tại sao Đô Đô như thế nào lại có chút không dám tin chứ, không có chút thành
tựu nào cả?
Nhìn A Thuật dò hỏi; “Vậy tiền lương thì như thế nào?” khi hỏi đến vấn đề tiền lương, Đô Đô đặc biệt không có chút tự tin nào.
Mặc dù những lời vừa rồi nói vô cùng khí khái, khi thật sự phải nói, đột nhiên không chút tự tin nào, Đô Đô âm thầm mắng bản thân không có khí phách.
Giống như nhìn rõ được chút tâm tư này của Đô Đô, ánh mắt A Thuật mang theo chút tia dò xét khó đoán: “Em cứ tuỳ tiện trả lương cho anh là được!”
Tuỳ tiện?
Đô Đô hoài nghi bản thân có phải nghe sai hay không?
“Anh, anh nói thật sao?” Đô Đô chớp mắt hỏi.
A Thuật gật đầu.
Đô Đô: “…” cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Tại sao cô có một cảm giác đang bóc lột A Thuật chứ?
“Em giúp anh thuê căn hộ, theo lý mà nói do anh đang thiếu nợ em,
hiện tại còn ăn của em, ở nhà em, công việc cứ xem như thế chấp đi!” A Thuật nói.
Trên thế giới này vậy mà lại có người tự giác như vậy.
Quả nhiên là cô không nhìn lầm người, tên đầu gỗ này chính là một người có ân tất báo!
“Được, thành giao!” Đô Đô một lời quyết định.
Khoé môi A Thuật nhếch lên: “Được rồi, có thể ăn cơm được rồi!”
Sau khi hoàn thành xong kế hoạch của mình, Đô Đô lúc này mới vui vẻ cầm chén đũa ăn cơm, càng ăn càng thấy ngon miệng.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Đô Đô, khoé môi A Thuật nhếch lên một nụ cười khó quan sát.
“Đúng rồi, sau khi dùng cơm xong, em sẽ xuống lầu giúp anh dọn dẹp!” Đô Đô vui vẻ nói, sau đó suy nghĩ một lát, liền mở miệng lên tiếng: “Cứ xem như phúc lợi cùa bà chủ này dành cho người nhân viên như anh vậy!”
“Nhưng