Đọc truyện hay tại лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Đến thời gian buổi tối, không khí vô cùng náo nhiệt.
Dì Lý cất công chuẩn bị một bàn
thức ăn ngon, một vì Mục Cảnh Thiên, hai vì cảm ơn Ngưng Tích.
“Ngưng Tích tiểu thư, cô là người vùng nào?” Mục lão thái thái hỏi.
Ngưng Tích mỉm cười: “Cháu cùng ba cháu hiện tại đều ở Malaysia, cho nên cháu từ nhỏ đã lớn lên bên đó!”
“Ồ ồ, thì ra là như vậy, vậy trong nước cháu còn người thân nào hay không?”
Ngưng Tích lắc đầu: “Không có!”
“Nếu đã như vậy, vậy thì cứ xem
nơi này như nhà của mình, cháu cứ việc sống ở đây, muốn sống bao lâu cũng được!” Mục lão thái thái nói.
Nghe đến đây, Ngưng Tích nhìn bà: “Có thể sao? Có bất tiện hay không?”
“Không có gì bất tiện cả, cháu đã cứu Cảnh Thiên, vậy thì chính là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cho nên cháu muốn ở đây bao lâu thì cứ ở!”
“Vậy…” vừa nói, ánh mắt cô liền nhìn sang Mục Cảnh Thiên, giống như đang trưng cầu ý kiến của
anh.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cô, mỉm cười nói: “Đúng vậy, bà nội đã nói như vậy, cô muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu!”
“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, cũng không nói bất kỳ điều gì khác.
Hạ Tử Hy lúc này cũng nhìn bọn họ, im lặng không lên tiếng.
Tâm điểm của buổi tối hôm nay đều tập trung lên người Ngưng
Tích cùng Mục Cảnh Thiên, nhưng Hạ Tử Hy lại không để ý đến, chỉ lạnh nhạt dùng bữa.
Đối với Ngưng Tích, cô cũng có cảm kích, nếu như không nhờ có cô ấy, Mục Cảnh Thiên cũng không biết đã như thế nào.
Sau đó, khi mọi người dùng xong bữa tối, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên cũng không vội rời khỏi Mục gia.