Đọc truyện hay
được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhướng mày: “Nếu như đã biết vậy tại sao ban đầu còn gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy đến Singapore?”
“Này, Mục Cảnh Thiên, không ai phá đám như cậu vậy đâu, lúc đó không phải vì tình huống cấp bách, mọi người đều lo lắng cho cậu hay sao? Daddy của cô ấy
chính là người giàu có số một của Malaysia, có quyền có thế, chỉ cần ông ấy ra mặt, thì chính là giải pháp tốt nhất rồi!” Huống Thiên Hựu nói.
“Vậy thì xin cậu giúp mình tiễn Ngưng Tích rời khỏi!”
“Này này này, cậu có lương tâm hay không? Mình làm những chuyện này cũng vì cậu mà thôi!” Huống Thiên Hựu bất mãn nói.
“Chuyện nào ra chuyện đó!”
Huống Thiên Hựu:
Huống Thiên Hựu nhìn sang Tiêu Ân, Tiêu Ân chỉ tiếp tục đánh bóng.
Nhìn sang Mạc Thiệu Thần, người ta căn bản không hề để ý đến anh.
Huống Thiên Hựu chỉ đành đơn giản nhận mệnh: “Được, xem như các cậu lợi hại!”
Ba người còn lại ngược lại mỉm cười, nâng ly với nhau.
“Đúng rồi, nghe nói ủy viên Lý vẫn bị cậu sa thải ra khỏi hội đồng ủy viên?” Tiêu Ân nghiêng
người, vô cùng anh tuấn đánh một gậy, vừa chơi bida vừa hỏi chuyện.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhếch môi nở một nụ cười tự tin: “Việc sa thải ông