Lần đầu mang thai, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc cùng vui mừng, hơn nữa, thai nhi của cô không ổn định, bất kể như thế nào, cũng phải dưỡng cho thật tốt.
Sau khi lên mạng tìm hiểu, Hạ Tử Hy cũng xem như đã biết được một hai, lúc này đặt máy tính, điện thoại cách bản thân một khoảng xa.
Hiện tại cô cũng xem như đã biết
tại sao bản thân vẫn cứ luôn buồn ngủ như vậy, vẫn luôn có cảm giác ngủ không đủ.
Thì ra là như vậy.
Nằm trên giường, mang theo tượng tưởng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi cô bị một ánh nhìn chăm chú dần dần tỉnh lại.
Mở to đôi mắt, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, cô lúc này mới tỉnh dậy: “Anh trở về rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Hạ Tử Hy nỗ lực mở mắt nhìn, sau đó ngồi dậy
“Tại sao không nghe điện thoại?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Lúc này, Hạ Tử Hy mới chậm rãi khôi phục tinh thần, nhìn chiếc điện thoại của mình đang đặt ở phía xa: “Ngủ quên mất, cho nên điều chỉnh sang chế độ im lặng!”
“Em có biết làm như vậy, anh rất lo lắng hay không?”
Hạ Tử Hy nhìn anh, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh, rất lâu sau mới lên tiếng: “Thật ngại
quá…”
Một tiếng ngại quá này khiến cho trái tim Mục Cảnh Thiên lập tức mềm nhũn: “Anh không có ý trách em, chỉ là đang lo lắng cho em mà thôi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi!”
“Được rồi, ngồi dậy thôi, cùng anh về Mục gia!”
“Có chuyện gì sao?”
“Bà nội nói rằng nhớ em, đã lâu rồi không gặp em, cho nên muốn
anh dẫn em về nhà một chuyến.” Mục Cảnh Thiên nói.
Sau khi nghe đến đây, Hạ Tử Hy liền gật đầu đồng ý: “Được, em thu xếp một chút!”
“Được!”
Sau đó, Hạ Từ Hy liền ngồi dậy thay quần áo, Mục Cảnh Thiên thì ờ bên ngoài chờ đợi.
Hạ Tử Hy sau khi bước ra ngoài, thay một bộ quần áo thoải mái, thật ra Hạ Tử Hy mặc quần áo như thế nào cũng xinh đẹp, cũng vì gu thời trang của cô không tệ,
bình thường sẽ chọn trang phục thoải mái nhưng cũng thể hiện rõ đường nét cơ thể, không nghĩ đến hôm nay đặc biệt thay bằng một bộ trang phục thoải mái.
Tầm mắt Mục Cảnh Thiên chú ý lên người cô, cho đến khi Hạ Tử Hy bước đến gần, nhìn anh: “Như thế nào?”