Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Bác yên tâm, cháu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Được, bác tin tường vào ánh
mắt của cháu sẽ không nhìn lầm người, nếu đã như vậy bác cũng không lo lắng nữa!”
Hạ Tử Hy mỉm cười.
“Được rồi, đã khuya rồi, cháu cũng nên nghỉ ngơi đi!”
“Vậy được, bác cũng nghỉ ngơi sớm nhé!”
“Được!”
Hạ Tử Hy đứng dậy bước ra ngoài, lúc này Mục Trăn đột nhiên như nhớ đến điều gì, liền nhìn Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy…”
Cô liền dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Mục Trăn: “vẫn còn chuyện g] khác sao ạ?”
Mục Trăn nhìn cô, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng liền lên tiếng nói: “Đừng để ý đến Ngưng Tích!”
Hạ Tử Hy ngây người, tất nhiên hiểu rõ ý của ông, sau đó mỉm cười gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không để ý đến!”
Mục Trăn lúc này mới yên tâm gật đầu, Hạ Tử Hy liền bước ra ngoài.
Nghĩ đến những lời của Mục
Trăn, đừng để ý đến Ngưng Tích.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, cô để ý có tác dụng gì hay sao?
Huống hồ, cô hiện tại cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, hiện tại liền cảm thấy có chút buồn ngủ, liền quay người về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng, lúc này Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Đã quay trở lại rồi sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy gật đầu.
“Ba tìm em có chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả, chỉ là hòi thăm chuyện của Vinh cầm mà thôi!” Hạ Tử Hy lạnh nhạt nói.
Vinh Cẩm sao?
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên ngây người, chân mày nhíu chặt, nhớ đến chuyện xảy ra trong buổi tiệc lần trước, khuôn mặt kinh ngạc của Mục Trăn khi nhìn thấy Vinh cẩm, không nghĩ đến hôm nay lại hỏi đến