Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Hạ Tử Hy nhìn cô: “Được rồi, không tức giận, mình không tức giận, thì cậu tức giận gì chứ?”
“Mình tất nhiên vì sự hồ đồ của cậu mà tức giận!”
Hạ Tử Hy trầm mặc, cô không hề hồ đồ, nhưng lại không cách nào diễn tả được.
Giống như có thể nhận ra sự khó khăn của cô, Đô Đô nhìn cô: “Có phải có chuyện gì hay không?”
Hạ Tử Hy cũng không lên tiếng.
Đô Đô có chút gấp gáp: “Hạ Tử Hy, cậu rốt cuộc có xem mình là bạn bè hay không, nếu có thì mau nói cho mình biết!”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đô Đô, Hạ Tử Hy cuối cùng đã nói cho cô biết.
“Cho nên mới nói, không phải là “ân nhân cứu mạng” đơn giản như vậy?” Đô Đô suy đoán.
Hạ Tử Hy gật đầu.
“Vậy thì càng không thể tha thứ,
nếu như giữa bọn họ có mối quan hệ không để người khác nhìn thấy được thì sao, cậu không trực tiếp hỏi Mục Cảnh Thiên sao?” Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
“Anh ấy nói với mình rằng phải tin tưởng anh ấy!”
Nghe đến đây, Đô Đô khịt mũi cười khinh thường: “Đàn ông chính là như vậy, từng câu từng chữ đều muốn người khác tin tưởng mình, nhưng bản thân việc anh ta làm, làm gì có thể khiến người ta tin tường được chứ!”
Hạ Tử Hy nhíu mày, cảm giác đối
với Mục Cảnh Thiên, cô cũng không cách nào nói được, nếu nói rằng tin tưởng, cô tin tường anh, nói rằng không tin, nhưng cô lại tin tưởng anh, chỉ là cho đến hiện tại, từng hành động của anh khiến cho Hạ Tử Hy không cách nào nói rõ ràng được.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biết rõ mọi chuyện thôi!”
“Đến lúc đó chỉ sợ tất cả mọi thứ đều không cách nào níu kéo được!” Đô Đô nói.
Hạ Tử Hy nhìn cô: “Như vậy
chính là chứng mình người đó không thuộc về mình, vậy thì mình cần gì phải miễn cưỡng chứ!”
“Tiểu Hy, mình như thế