Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Nhìn hai người bọn họ kề vai bước ra, Đô Đô tức giận không thôi, nhìn nước uống đang đặt trên bàn, cô cầm lấy một ly nước bước đến trước mặt Mục Cảnh Thiên, trực tiếp tạt thẳng lên người anh ta.
Ngưng Tích kinh ngạc, nhìn Đô Đô phía trước mặt: “Cô đang làm gì vậy?”
Vừa nói, liền quay đầu nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Cảnh Thiên, anh không sao chứ?”
Hành động của Đô Đô thu hút vô số ánh mắt, nói chính xác, chính là tất cả tầm mắt.
Đến mức tam thiếu đang đứng phía sau cũng không nhịn được kinh ngạc, cô nương này cũng thật to gan!
Mục Cảnh Thiên đứng thẳng người bất động, dù cho toàn thân đều là rượu champagne, nhưng lại không chút ảnh hường đến khí chất của anh, chỉ là đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng về phía Đô Đô.
Đô Đô nhìn hai người bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
“Mục Cảnh Thiên, tôi nói anh chính là tên khốn mà, thật sự không sai chút nào mà, tôi nói cho anh biết, nếu như Tiểu Hy xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!” cô hung hăng nói.
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng lúc càng khó coi, nhìn sang Đô Đô không nói bất kỳ điều gì.
Cũng vì người trước mặt này chính là bạn thân nhất của Hạ Tử Hy.
Đô Đô vừa muốn rời khỏi, đột nhiên nhớ đến một chuyện, quay
đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên, sau đó liếc mắt nhìn Ngưng Tích: “Xem ra việc Tiểu Hy không muốn nói với cô cũng chính xác, có điều Mục Cảnh Thiên tôi dám đánh cưực, anh nhất định sẽ hối hận!” dứt lời, liền trừng mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó xoay người đi tìm Hạ Tử Hy.
Những lời này của Đô Đô có ý gì, anh không hiểu.
Nhưng mà trực giác cho anh biết, Hạ Tử Hy đã rờỉ khỏi Mục gia.
Anh lập tức đi đến trước mặt ba người Huống Thỉên Hựu, nhìn
bọn họ: “Hạ Tử Hy đang ở đâu?”
“Đi rồi sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi lại.
Lúc này Huống Thiên Hựu nhìn anh: “Cảnh Thiên, đứng trên lập trường một người đàn ông, chúng mình có thể hiểu được cậu, càng biết được nguyên nhân tại sao cậu lại làm như vậy, nhưng mà cậu có từng nghĩ qua cảm nhận của Hạ Tử Hy hay chưa?”
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn
bọn họ, chân mày nhíu chặt, cuối cùng cũng đuồi theo ra bên ngoài.
“Cảnh Thiên…” lúc này, Ngưng Tích cũng đuổi theo ra bên ngoài, nhưng đợi đến khi cô đuổi ra bên ngoài, Mục Cảnh Thiên đã lái xe rời