Lời này vừa nói ra, A Kiệt liền biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng mà hiện tại cũng không dám hỏi quá nhiều, liền lập tức lên tiếng: “Được, tôi biết rồi, tôi lập tức điều tra!”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Cảnh Thiên liền hít sâu một hơi, ngồi bất động trong xe, vươn tay xoa nắn chân mày.
Tiều Hy, em rốt cuộc đang ở đâu!
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy cũng đã đến lúc xuất hiện rồi!
Nhưng mà hiện tại vân chưa có
bất kỳ tin tức nào của Hạ Tử Hy.
Chính vào lúc này điện thoại của anh liền vang lên, cầm lấy điện thoại khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến chính là Mục Trăn liền lập tức nghe máy.
“Alo, ba…”
“Được, con đã biết, lập tức quay trở về!”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Cảnh Thiên vẫn ngồi im trong điện thoại, lúc sau mới khởi động xe quay về Mục Gia.
Mục gia.
Mục Cảnh Thiên sau khi quay trở về, người nhà Mục gia lúc này đang dùng cơm tối, nhìn Ngưng Tích cười đùa vô cùng vui vẻ: “Ngưng Tích, hôm nay là sinh nhật của cháu, ăn nhiều một chút!”
“Vâng, cháu biết rồi!”
“Sáng nay thời gian dành cho những đứa thanh niên như cháu, chúng ta chỉ có thể cùng cháu ăn bữa cơm này mà thôi!”
“Như thế này là đủ rồi, cháu cũng cảm thấy rất vui rồi!” Ngưng Tích mỉm cười nói.
“Đúng vậy, đúng rồi Ngưng Tích, đây là quà sinh nhật cho cháu!” Mục lão thái thái lên tiếng.
Nhìn món quà sinh nhật, Ngưng Tích cười đến không khép được miệng: “Cảm ơn bà nội!”
“Không cần cảm ơn, đến đây, mau ăn cơm!”
“Vâng!”
Mục Cảnh Thiên bước đến gần
liền nhìn thấy tình cảnh như thế này.
Ngưng Tích quay đầu, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, lập tức lên tiếng: “Cảnh Thiên, anh đến rồi sao?” nụ cười của cô vô cùng đơn thuần, không chút lòng dạ đen tối nào cả.
Nhìn thấy cô mỉm cười vui vẻ như vậy, trong đầu không ngừng vang lên những lời của Đô Đô, cô ấy sớm đã nói mọi chuyện với Hạ Tử Hy, cho nên thời gian này Hạ Từ Hy vẫn luôn suy nghĩ lung tung, nhưng tại sao Ngưng Tích lại không nói với anh rằng cô đã
nói ra chuyện đó?
Lúc này, Mục lão thái thái cũng nhìn anh cười nói: “Cảnh Thiên, cháu đã quay trở về rồi? Này, Tiểu Hy đâu?”
Nhắc đến Hạ Tử Hy, khuôn mặt anh vẫn thâm trầm như vậy.
Ngưng Tích ngược lại nhìn sang phía bên cạnh Mục Cảnh Thiên, không có bóng dáng của Hạ Tử Hy, không lẽ là