*Chương có nội dung hình ảnh
Mục Cảnh Thiên thật sự suýt chút nữa vứt điện thoại xuống đất:
“Tôi biết rồi!” vừa dứt lời, liền cúp điện thoại vội vàng bước ra ngoài.
Trong xe A Hoa quay đầu lại nhìn Vinh Cẩm: “Xem ra bọn họ thật sự vẫn chưa chấp nhận từ bỏ!”
Vinh Cẩm mỉm cười: “Nếu như dễ dàng từ bỏ như vậy, vậy thì tôi thật sự đã nhìn lầm người rồi!”
A Hoa gật đầu, ngầm hiểu ý.
Chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển trên đường hơn hai mươi phút sau cuối cùng đã đến điểm hẹn.
Khi ông bước vào, Hạ Từ Hy cũng vừa mới chuẩn bị xong món ăn cuối cùng.
“Vinh tiên sinh, ông đã đến rồi?”
“Chưa kịp bước vào đã ngửi thấy mùi hương!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Chỉ làm chút món ăn bình thường mà thôi, không biết có hợp khẩu vị
của ông không?”
Vinh Cẩm sau khi nghe thấy, có chút kinh ngạc: “Tất cả đều do cô làm sao?”
“Tất cả đều do dì Lý hỗ trợ giúp!”
Nghe đến đây, dì Lý vội vàng lên tiếng: “Tôi chỉ giúp một tay mà thôi, quan trọng nhất vẫn là Hạ tiểu thư!”
Vinh Cẩm nhìn cô: “Nhưng mà thân thể của cô có thể chịu đựng được không?”
*
“Tôi những ngày gân đây liên lục
ăn đồ tẩm bổ, đã khá hơn rất nhiều rồi, hơn nữa cũng chỉ làm vài món ăn mà thôi, cũng không có gì đáng ngại!” Hạ Tử Hy nói.
Vinh Cẩm gật đầu: “Vậy thì tốt!” sau đó mỉm cười, “Tôi cũng đã lâu rồi không ăn những món ăn gia đình rồi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, lúc này A Hoa cũng bước đến, nhìn Hạ Tử Hy: “Hạ tiểu thư, đây là thuốc bổ, rất tốt cho thân thể cùng đứa trẻ!”
Nhìn từng chiếc túi lớn nhỏ, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc: “Vinh tiên sinh, ông không cần mua
nhiều đến như vậy, lần trước những thứ cho người mang đến vẫn chưa dùng hết!”
“Vậy cứ giữ lại từ từ dùng, cháu trai của tôi không chê nhiều!”
Nghe thấy những lời này, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Ăn cơm thôi, tôi đi rửa tay trước!”
Vinh Cẩm gật đầu, sau đó cời áo khoác