*Chương có nội dung hình ảnh
Nhìn anh ta, chân mày Vinh cẩm nhíu chặt.
Trong một gian phòng trong trà quán.
Hai người ngồi đối diện nhau.
“Không biết anh tìm tôi muốn bàn chuyện gì?” Vinh cẩm nhìn anh hỏi.
Mục Cảnh Thiên đưa mắt nhìn
ông, trước mặt bày biện nào là lá trà, dụng cụ rửa, pha trà, rót trà, dáng vẻ nhìn vô cùng thành thục.
Vinh Cẩm cúi đầu liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không hề đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Mục Cảnh Thiên rót cho ông một ly trà, sau đó ngẩng đầu nhìn ông: “Cô ấy hiện tại như thế nào rồi?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Vinh Cẩm mỉm cười, cầm lên ly trà trước mắt chậm rãi thưởng thức: “Mục tổng, anh đây đang dẫn dụ tôi tiết lộ sao!”
“Nếu như ông cảm thấy là như vậy thì chính là như vậy, tôi chỉ muốn biết cô ấy hiện tại như thế nào thôi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Vinh Cẩm thường thức ly trà, mỉm cười: “Sớm biết như vậy, hà cớ gì ban đầu!”
“Tôi từ trước đến nay chưa từng hối hận những gì minh làm, chỉ hối hận không sớm nói rõ với cô ấy!” Mục Cảnh Thiên nói.
Câu nói này, ngược lại gợi lên hứng thú của Vinh cẩm: “ồ? Anh có thể nói nghe thử!”
“Mỗi một người đều có một nỗi khổ mà bản thân khó lòng thốt lên được, tôi tin răng Vinh tiên sinh cũng có!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Tôi không hề làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô ấy, tôi hiện tại chỉ muốn biết cô ấy đang ờ đâu, sức