Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Lúc này, Mục lão thái thái nhìn anh: “Cảnh Thiên, cháu nói thật cho bà nội biết, giữa cháu cùng Tiểu Hy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tiểu Hy hiểu ý
người khác như vậy, làm sao đột nhiên mất tích được chứ, nhất định là có nguyên nhân!” Mục lão thái thái lên tiếng.
“…không có chuyện gì đâu bà nội!”
“Không có? Cảnh Thiên, bà nội dù đã lớn tuổi nhưng cũng không phải là đồ ngốc, cháu nói cho bà biết có phải cháu đã làm gì có lỗi với Tiểu Hy hay không?” Mục lão thái thái hỏi.
Lời này, khiến cho Mục Trăn cùng Mục phu nhân đang ngồi trong phòng khách không biết nên nói
như thế nào.
Chỉ có thể đưa mắt ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.
Mục cảnh Thiên chân mày nhíu chặt, nhưng vẫn phủ nhận: “Không có!”
“Không có, cháu thật sự xem bà nội như đồ ngốc hay sao…” Mục lão thái thái nói, lời này vừa dứt, lúc này Mục phu nhân cũng bước đến đỡ lấy cánh tay Mục lão thái thái. “Mẹ!”
Mục lão thái thái quay đầu, nhìn Mục phu nhân, chớp mắt nhìn:
“Như thế nào?”
Mục phu nhân cũng không trực tiếp nói rõ, chỉ nhìn Mục lão thái thái, trôi qua một lát, Mục lão thái thái thảng thốt nói: “Không lẽ…”
Quay đầu nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Vì Ngưng Tích sao?”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên tối sầm, cúi đầu, điều gì cũng không nói, trực tiếp bước sang một bên.
Mục lão thái thái liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên sau đó nhìn sang Mục phu nhân: “Thật sự vì Ngưng Tích hay sao?”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, chuyện của người trẻ tuổi cứ để bọn chúng tự xử lý vậy!”
“Mẹ cũng không muốn quản, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Hy một minh đang ở bên ngoài, còn đang mang thai, trái tim của mẹ cũng lo lắng theo!” Mục lão thái thái sầu não nói, khó khăn mong ngày mong đêm, mong ngóng hai người bọn họ bên nhau, mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng đã có con, chuyện này cũng xem như đã hoàn thành một phần tâm nguyện của bà, nhưng người lại mất tích, bà như thế nào không lo lắng được chứ.
Mục phu nhân lên tiếng: