Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hạ Tử Hy ngồi trên ghế sofa nhìn anh: “Như thế nào?”
Mục Cảnh Thiên nhìn dĩa trứng gà đặt trên bàn: “Có thể ăn sáng rồi!” động tác vẫn tự nhiên bá đạo như vậy.
Sau đó Hạ Tử Hy nhìn món trứng ốp la trước mặt, nỗ lực nhịn cười, đây là trứng ốp la sao? Đây rõ ràng chính là món trứng xào.
Nhưng cũng vì không muốn đả kích Mục Cảnh Thiên, cô nỗ lực
kiềm chế: “ừ, lần đầu tiên xuống bếp không tệ!”
“Thật sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày.
Hạ Tử Hy gật đầu: “ừ, đúng vậy!”
Mục Cảnh Thiên lúc này mới cảm thấy an ủi phần nào, liền ngồi xuống cũng bắt đầu dùng bữa.
“Em cứ ăn phần trứng của em, anh ăn phần trứng này!’ nhìn món trứng thảm đến mức không cách nào nhìn thẳng được, anh cũng không có cách nào đưa cho Hạ Tử Hy nếm thử.
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó bắt đầu động đũa.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ăn thử một miếng, thức ăn vừa vào miệng, nhất thời cứng đờ.
Hạ Tử Hy cũng ăn thử một ngụm, thoáng sững người.
Hai người nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Trôi qua một lúc sau, Hạ Tử Hy mới lên tiếng: “Mục tiên sinh, anh có phải không nêm muối không?”
“Anh không biết phải nêm
Hạ Tử Hy:
Cô hình như cũng quên mất…
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Mục Cảnh Thiên không cách nào ngồi yên, trực tiếp đứng dậy, cầm lấy dĩa thức ăn trước mặt cô: “Đừng ăn nữa, anh dẫn em ra ngoài ăn!”
Nhìn anh muốn mang dĩa thức ăn đi, Hạ Tử Hy lập tức cướp về: “Không cần!”
“Em có thể ăn tiếp được sao?”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy ngược lại lên tiếng:
“Đối với em mà nói, mùi vị hiện tại không phải là điều quan trọng nhất, dinh dưỡng mới là quan trọng nhất!” vừa nói, liền tiếp tục ăn.
Mục Cảnh Thiên biết rằng, Hạ Tử Hy đang vì đứa trẻ, cũng vì bản thân anh.
Nếu không cô tuyệt đối sẽ không ăn như vậy.
Suy nghĩ như vậy, Mục Cảnh Thiên liên cảm thấy đau lòng,
cũng quyết định bỏ ý định vứt đồ ăn đi, liền ngồi xuống ngoan