Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện cùng nhau, Hạ Tử Hy nịnh nọt cười nói: “Hai mươi phút, tốc độ cũng rất nhanh!”
Khả Khả nhìn hai người bọn họ cùng nhau đến, lập tức nhường vị trí, chừa lại vị trí ghế đôi cho bọn họ, may mắn vị trí vừa đủ cho năm người.
Đô Đô trực tiếp nhìn Mục Cảnh Thiên, đập mạnh lên mặt bàn:
“Anh nói ai là ô nhiễm âm thanh!”
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười: “Dương tiểu thư, nơi công cộng, chú ý hình tượng, cô vẫn nên ngồi xuống trước đi!”
Đôi mắt Đô Đô lập tức quan sát xung quanh, không chút khách khí ngồi xuống, A Thuật nhìn về phía bọn họ gật đầu xem như đã chào hỏi, cũng ngồi xuống bên cạnh Đô Đô.
Đô Đô vẫn không buông tha cho Mục Cảnh Thiên nhìn anh: “Mục Cảnh Thiên, anh đã thành công khiến cho hình tượng của anh
trong tôi trở về số âm!”
“Còn có hi vọng tăng hạng không?”
“Không có!” Đô Đô dứt khoát trả lời.
“Vậy xem ra tôi cũng không cần giải thích!” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói.
Ánh mắt của Đô Đô hận không thể đem Mục Cảnh Thiên ra đánh một trận.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn sang lập tức nịnh nọt nâng lên một ly
nước: “Hạ hỏa!”
Đô Đô liếc mắt nhìn cô: “Quay về rồi cũng không báo cho mình biết!”
“Thời gian gấp gáp, vẫn chưa kịp báo cho cậu biết!” Hạ Tử Hy nói, sau đó gấp gáp bổ sung, “Mình dự định chiều hôm nay đi tìm cậu!”
Vừa nói, ánh mắt Đô Đô liền nhìn sang Mục Cảnh Thiên, sau đó nói: “Nhanh như vậy liền không có chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
Không lẽ còn muốn có chuyện gì sao?
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nhấp một ngụm rượu vang sau đó nói: “Dương Đô Đô tiểu thư, một gậy đánh chết người cũng không được tốt lắm đâu!”
Đô Đô