Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Thật ra, cho dù không nói với bà nội, Mục Cảnh Thiên cũng không dám đụng đến cô, thời gian nhạy cảm, anh làm sao dám đụng đến chứ.
Cỏ điều, ánh mắt híp lại, bước về phía Hạ Tử Hy, ngón tay nắm chặt cằm dưới, hơi thở nóng bỏng lượn lờ trước mặt: “Anh nói không phải hiện tại, đợi sau này khi đứa bé ra đời, Hạ tiểu thư, anh sẽ khiến em ở nơi này cầu xin anh…”
Lời nói này của anh luôn khiến cho người khác dễ dàng đỏ mặt tía tai.
Hạ Tử Hy vừa muốn lên tiếng, Mục Cảnh Thiên ngược lại bổ sung: “Không, nói chính xác mà nói, không cần đứa bé được sinh ra, chỉ cần qua ba tháng đầu là được!”
Khuôn mặt Hạ Tử Hy triệt để đỏ bừng: “Anh đang nói gì vậy!”
“Cho nên hiện tại nếu như em cầu xin anh, anh có thể tha thứ cho em…”
Hạ Tử Hy ngược lại mỉm cười: “Khoảng cách vẫn còn ba tháng nữa thì cũng còn hai tháng thời gian, đi bước nào tính bước đó
vậy!” muốn cô nhận thua cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mục Cảnh Thiên muốn bước đến hôn cô, nhưng cô ngược lại tinh nghịch né tránh: “Mau chóng nấu cơm, em ở phòng khách chờ anh!” vừa nói liền bước về phía phòng khách.
Mục Cảnh Thiên đứng trong nhà bếp, nhìn theo bóng lưng của Hạ Từ Hy, củi cùng cũng không nhịn được mỉm cười.
Hạ Tử Hy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lấy chiếc ghế dưới bàn trà, cầm lên Ipad tùy
tiện xem.
Mục Cảnh Thiên ngồi trong nhà bếp, đem những món đồ vừa mua về sắp xếp vào tủ lạnh, tùy thời liền liếc mắt nhìn người con gái ngồi trong nhà bếp, cô ngồi ờ đó, uống nước, trái cây, cầm lấy Ipad, vô cùng tùy ý.
Anh trong lòng không ngừng tự phỉ nhổ bản thân, Mục