Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Chuyện lúc đó khi em vẫn còn ở trong biệt thự của Vinh tiên sinh, anh làm sao biết được!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên:
Ánh mắt liếc nhìn về phía Vinh Cẩm, ông già này rõ ràng chính là đang chiếm tiện nghi của bọn họ.
Nhưng nếu như Hạ Tử Hy đã đồng ý, thì anh còn có thể nói được điều gì chứ!
Bỏ đi, dù sao trẻ con khi gặp người lớn cũng phải gọi bằng ông, Mục Cảnh Thiên chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Một bữa ăn này khiến cho Mục Cảnh Thiên ăn vào cũng không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ cần nghĩ đến con trai của mình phải gọi người khác là ông nội, anh chính là có cảm giác bảo bối của mình bị người khác cướp đi vậy!
Không, phải gọi là không thuộc về mình mới đúng.
Lấy ra chia sẻ với người khác, cảm giác này cũng thật sự không
tốt chút nào, Mục Cảnh Thiên vẫn thích tự mình hưởng thụ hơn!
Đến khi bước lên xe, Mục Cảnh Thiên thật sự suy nghĩ rất lâu mới quyết định lên tiếng: “Hạ Tử Hy, chúng ta trò chuyện một lát!”
Hạ Tử Hy nhìn anh, cả khuôn mặt khó hiểu: “Muốn nói gì?”
“Anh cảm thấy, con trai của chúng ta không thể tùy tiện nhận thân thích!” Mục Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, Hạ Tử Hy lập tức hiểu ý, sau đó bật cười: “Tại
sao, có thêm một người thân không tốt sao? Đến lúc đó có thêm một người yêu thương!”
“Con trai chúng ta không cần, có tình yêu của chúng ta là đủ, lại nói, còn có ông nội, bà nội cùng bà cố của nó, không thiếu người!”
Đây rõ ràng chính là ghen tị một cách rõ ràng!
“Tại sao em lại ngửi thấy một mùi chua chứ?” Hạ Tử Hy tiến sát đến bên cạnh Mục Cảnh Thiên, mỉm cười nói.
“Em có thể ngửi ra được sao?”
“Mục Cảnh Thiên, anh có thành kiến với Vinh tiên sinh!” Hạ Tử Hy khẳng định nói.
Anh chỗ nào có ý kiến chứ, anh là vô cùng có ý kiến.
Đối với người ngăn cản anh