“Nó sẽ không cảm thấy ba mẹ của mình chính là những người mê tiền sao!”
“Em đang suy nghĩ đến tương lal của thằng bé!” Hạ Tử Hy nói.
“Tiền đồ để anh đến bận tâm là đủ, tiền tài không dễ lọt ra ngoài, vẫn nên nghĩ một cái tên…có vẻ tây một chút!”
“Năm mươi triệu vẫn không đủ phương tây sao?”
“Không phải không đủ, chỉ là đặc biệt giống như tên của chó con mà thôi…”
Hạ Tử Hy:
Hạ Tử Hy tự mình lẩm bầm vài lần, sau khi nghe vài lần cũng cảm thấy có vẻ giống như vậy.
Có điều cô cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi.
“Vậy thì gọi…Mục đầu gỗ?”
Mục Cảnh Thiên:
Câu nói này, Hạ Tử Hy chỉ đơn
giản là nói đùa với anh, nhìn dáng vẻ đặc biệt bất lực của Mục Cảnh Thiên, liền bật cười không chút hình tượng nào: “Em không có chuẩn bị gì cả, không cách nào nghĩ ra được, không bằng anh đặt thử một cái tên?” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên lái xe, ánh mắt híp lại, qua cả nửa ngày liền lên tiếng: “Mục Đằng!”
“Mục Đằng?” Hạ Tử Hy nhíu mày, sau đó bật cười: “Gọi thành đầu gỗ thì như thế nào?”
“Hạ Tử Hy…” Mục Cảnh Thiên
cũng không biết nên nói cô như thế nào.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Được rồi, nói đùa mà thôi, Mục Đằng, Mục Đằng…không tệ, giống phong cách của anh!”
“Con trai của anh, tất nhiên phải giống anh rồi!”
“Vậy thì em đặt tên con gái!” Hạ Từ Hy nói, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai của Mục Cảnh Thiên: “Hừ… Mục Tử Khâm như thế nào?” Hạ Tử Hy nghiêng đầu hỏi, cằm đặt trên người anh, lông mi dài khẽ chớp.
“Mục Tử Khâm…” Mục Cảnh Thiên nhẩm đọc: “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm…” vừa nói, khóe môi anh nhếch lên nụ cười: “Không tệ!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vậy thì chọn cái tên này!”
“Ok!”
Sau khi hai người bàn bạc xong đều bật cười.
Hạ Tử Hy vươn tay ôm lấy cánh tay của Mục Cảnh Thiên.
Thì ra, nâm tháng có thể tươi đẹp
như vậy, người hạnh phúc, đến cả việc đặt tên cùng có thể hạnh phúc như vậy.
Mục Đằng, Mục Tử Khâm…
Cũng không biết là con trai hay con gái, nhưng bất kể giới tính như thế nào, hai người bọn họ cũng vô cùng chờ đợi.
Bên này, A Hoa trong tay cầm tập tài liệu bước vào bên trong.
“Anh Vinh, đã điều tra được rồi!” A Hoa trầm giọng nói.
Vinh Cẩm vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng khi nghe đến chuyện này, vẫn không tránh được lộ ra nét căng thẳng cùng bất an.
“Đưa đến cho