Từ khi kết hôn cho đến hiện tại, anh không phải bận rộn, chính là đi sớm về trễ, đến cả thời gian
gặp mặt nói chuyện cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng có sự dịu dàng như đêm nay.
Trong nhất thời, An Nhược Mạn liền chìm vào sự dịu dàng cùa anh, trong đầu nhất thời trở thành một mảng trống, tiếp theo đây Hạ Tử Dục nói gì cô liền nghe theo như vậy.
Anh nắm tay cô, đặt vào trong tấm chăn sau đó nói: “Được rồi, đã khuya rồi, em nghỉ ngơi sớm!” vừa nói, liền muốn đứng dậy.
/
“Anh muôn đi đâu?” anh vừa
muốn rời khỏi, An Nhược Mạn liền vươn tay nắm chặt lấy tay anh.
Hạ Tử Dục ngây người nhìn cô: “Anh đi tắm!”
An Nhược Mạn lúc này mới quyến luyến không nỡ buông tay, Hạ Tử Dục ngược lại nhìn cô mỉm cười: “Sớm nghỉ ngơi!” vừa nói liền bước vào trong phòng tắm.
An Nhược Mạn vốn dĩ buồn ngủ đến không chịu nỗi, hiện tại bị những lời này của anh lừa bịp đến mơ hồ, căn bản không biết
đang suy nghĩ gì trong giây phút này, vốn dĩ muốn chờ đến khi Hạ Tử Dục bước ra lại ngủ tiếp, nhưng căn bản không chống lại được cơn buồn ngủ, dần dần liền chìm vào trong giấc mộng.
Còn Hạ Tử Dục lúc này bước vào trong phòng tắm.
Nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt không chút cảm xúc, không biết vì lý do gì, càng vào thời điểm này, anh lại càng không thể khống chế được trái tim của mình.
Chỉ cần nghĩ đến cô ấy cùng Mục
Cảnh Thiên đồng thời xuất hiện, nhìn thấy hình ảnh hai người ở bên nhau…nghĩđến chuyện cô đang mang thai.
Anh vậy mà lại cảm thấy bất lực!
Đã hứa với bản thân rằng chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được!
Nhưng tại sao trong tim lạl cảm thấy không thoải mái như vậy!
Mỗi lần nhìn thấy cô, trong trái tim anh lạl không cách nào khống chế được tầm mắt mình hướng về phía cô.
Suy nghĩ rất lâu, lúc này mới bước đến dưới vòi sen tắm rửa, chỉ mong khiến tâm trạng bản thân trở nên bình tĩnh hơn.
Đợi đến khi anh bước ra khỏi phòng tắm, từ phòng ngủ đã truyền đến âm thanh hô hấp đều đặn của An Nhược Mạn, Hạ Tử Dục liền biết rằng cô ấy đã ngủ say, sau khi lau khô đầu tóc, cũng bước đến nằm xuống bên cạnh.
Chỉ là những chuyện xảy ra giống như đêm nay, e rằng không thể kéo dài quá lâu.
Cuối cùng cũng phải có một kết
quả!
Ngày hôm sau.
Khi Hạ Tử Hy mở mắt thức dậy, bên cạnh sớm đã không thấy bóng người.
Cũng vì đêm qua cô đi ngủ rất sớm, cho nên cũng không cảm thấy buồn ngủ, nghĩ đến chuyện này, Hạ Tử Hy liền ngồi dậy bước ra ngoài.
Đứng trong phòng khách nhìn về phía nhà bếp, vẫn như cũ có thể
nhìn thấy bóng dáng không chút hài hòa nào với nhà bếp, dù cho không biết, dù cho lần nào cũng thất bại, nhưng anh cũng không vì nguyên nhân