Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Ngưng Tích gật đầu, bảng báo hiệu đăng ký lên máy bay, Albert liền bước đi làm thủ tục.
Sau khi bọn họ rời khỏi, chỉ còn lại Mục Cảnh Thiên cùng Ngưng Tích, Mục Cảnh Thiên trực tiếp lên tiếng: “Anh đưa em trở về!”
Ngưng Tích cũng không từ chối,
gật đầu đồng ý theo anh bước lên xe.
Chiếc xe lao đi giữa dòng xe cộ, từng hàng xe không ngừng vượt qua bọn họ.
Ngưng Tích nghiêng đầu, ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của Mục Cảnh Thiên, dù chỉ là một bên mặt, nhưng tỷ lệ hoàn hảo này giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng một Mục Cảnh Thiên như vậy, giống như từ trước đến nay chưa từng dừng lại bên cạnh cô.
“Daddy không đưa em đi, anh có phải rất thất vọng hay không?” Ngưng Tích đột nhiên nói.
Mục Cảnh Thiên một tay lái xe, ánh mắt không nhìn cô, trầm mặt một lúc mới lên tiếng: “Ngưng Tích, anh không muốn dùng cách giao tiếp này để nói chuyện với em!”
Sắc mặt Ngưng Tích cũng không quá tốt, cô như thế nào không muốn như vậy, nhưng mà từ giây phút anh gọi điện thoại thông báo cho daddy, cơn tức giận này cô không cách nào nguôi ngoai.
“Việc của em, em có thể tự mình làm chủ, em không hi vọng anh có bất kỳ chuyện gì cũng nói với daddy của em!” Ngưng Tích có chút tức giận lên tiếng.
“Vậy thì em cũng đứng làm ra những chuyện khiến người khác phải lo lắng!”
“Nhất định, tuyệt đối sẽ không để anh bận tâm thêm!” Ngưng Tích nhấn mạnh từng chữ, vô cùng rõ ràng nói.
Mục Cảnh Thiên cũng không hề tiếp lời, chỉ tiếp tục lál xe, đôi mắt thâm sâu khiến người khác
không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Trôi qua rất lâu, Ngưng Tích có chút không chịu được không khí này liền nói: “Đưa em trờ về khách sạn!”
“Lý do!”
“Em không muốn ở lại Mục gia, tăng thêm phiền phức cho mọi