Cô nên nói như thế nào đây.
Cô từ trước đến giờ chưa từng cố ý nắm chặt trái tim một người đàn ông, đối với cô mà nói, khiến cho giao trái tim ra, đầu tiên phải thật lòng với cô mới được.
Tất nhiên, những lời này không thể nói với An Nhược Mạn được, nếu không sẽ là đả kích lớn đến đâu chứ.
“Chị dâu, chị đừng suy nghĩ quá nhiều, em nghĩ rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chị cùng anh trai quen biết nhau không quá lâu, dù sao cũng cần thời
gian cọ xát, đợi qua khoảng thời gian này nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều!” Hạ Tử Hy an ủi.
Nghe đến đây, An Nhược Mạn liền nhìn cô: “Vậy sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó nhớ đến một chuyện nhìn cô: “Có cần em nói chuyện với anh trai không?”
“Không cần!” lời này gần như vụt ra khỏi miệng, “Loại chuyện này làm sao có thể nói ra được chứ…”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của An
Nhược Mạn, Hạ Tử Hy mỉm cười.
Cô đang suy nghĩ, Hạ Tử Dục cả đời này có thể gặp được An Nhược Mạn, có thể cưới được cô ấy, chính là một loại may mắn, mặc dù thời gian gấp gáp không cho hai người bọn họ có thời gian cọ xát, nhưng dù cho như vậy, bọn họ vẫn ở bên nhau, nếu như Hạ Tử Dục có thể trân trọng, anh ấy nhất định có thể phát hiện ra được điểm tốt của An Nhược Mạn.
Chỉ là…anh ấy sẽ phát hiện ra không?
Sau khi rời khỏi Hạ gia, Hạ Tử Hy do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đến Hạ thị, dự tính trò chuyện với Hạ Tử Dục.
Nghe thư ký thông báo Hạ Tử Hy đến nơi, Hạ Tử Dục có chút kinh ngạc cùng vui mừng, sau đó bảo thư ký cho cô vào.
“Em muốn uống gì?” Hạ Tử Dục nhìn Hạ Tử Hy hỏi, dù che dấu rất tốt, nhưng vẫn không cách nào che dấu được niềm vui nơi ánh mắt.
“Nước lọc là được!”
“Mang một ly sữa bò vào đây!”
Hạ Tử Dục dặn dò.
Hạ Tử Hy: cũng không muốn
thảo luận quá nhiều chuyện trên vấn đề này, Hạ Tử Dục nhìn cô, “Như thế nào đột nhiên lại muốn