Chương 101: Còn có tiết mục này sao?
Xa cách hai năm, số lần hai bên gặp gỡ cũng không nhiều, hơn nữa Mục Cảnh Thiên mỗi lần gặp ông, đều hận không thể trốn thật xa, thật không ngờ đêm nay cậu ta lại chủ động hỏi về chuyện của Hạ Tử Hy.
Hạ Thiên chọn cách im lặng, không nói bất kỳ lời nào.
Mục Cảnh Thiên khóe môi nhếch lên, như có như không gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Hứa Vy Nhân ngượng ngùng cười, cũng không nói thêm gì khác.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên vẫn giữ kín mọi chuyện, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt! Mọi người từ từ hàn huyên, tôi còn có việc phải đi trước một bước!”
Hạ Thiên gấp gáp gật đầu: “Được, cậu cứ việc đi trước!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu, nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn sang phía Hạ Tử Dục, sau đó không nói thêm câu nào, lập tức rời đi.
Lúc này, Hạ Tử Hy vẫn đang trên sân khấu phát biểu.
Vị trí Hạ Tử Hy đứng không thể nhìn thấy ba mẹ của mình, càng không thể thấy được cảnh Mục Cảnh Thiên đang nói chuyện với họ. Cho đến khi Mục Cảnh Thiên bước đến gần, khi nhìn thấy anh ta, Hạ Tử Hy cảm thấy như mình đã được cứu.
Chỉ có điều khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, cô cảm giác có chút kỳ quái.
Bởi vì, cô cảm thấy ánh mặt Mục Cảnh Thiên tràn ngập sự lạnh lẽo.
Hạ Tử Hy suy nghĩ, cô chỗ nào đắc tội anh ta nhỉ?
Hay là...tại vì chuyện của Lăng Tiêu Vân?
Nhưng trước mắt, không thể lo nhiều đến như vậy được, Hạ Tử Hy muốn nhanh chóng kết thúc bài phát biểu để đi xuống nhưng khi cô vẫn chưa kết thúc bài phát biểu, lúc này Mục Cảnh Thiên đã bước lên khán đài.
Hạ Tử Hy ngây người, sau đó nhanh chóng phối hợp: “Sau đây xin mời Mục tổng của chúng tôi lên sân khấu phát biểu!”
Lúc này Mục Cảnh Thiên từ từ bước lên sân khấu, nhìn thẳng vào Hạ Tử Hy, không ánh mắt sâu thẫm hiện lên chút ánh sáng khó nói.
“Thật ra cũng không có gì đáng nói, cảm ơn Hạ tiểu thư đã đại diện công ty chúng tôi giành được giải quán quân!”
Hạ Tử Hy đứng một bên, luôn có cảm giác ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn cô có chút kỳ quái, là do cô suy nghĩ nhiều sao?
Lúc này người chủ trì tiến đến nói: “Sau đây xin mời Mục tổng trao phần thưởng cho cô Hạ Tử Hy!”
Phần thưởng?
Còn có tiết mục này sao?
Mục Cảnh Thiên cười, sau đó nhân viên chuyên phụ trách nghi thức cầm lên một tấm bảng.
Phía trên viết dòng chữ một trăm ngàn.
“Hạ tiểu thư, cảm ơn cô đã đại diện công ty đoạt được giải quán quân!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó đưa tay về phía cô.
Chương 102: Giống như đã sớm nhìn thấu cô
Lúc này Hạ Tử Hy mới biết rằng thì ra sau khi đạt được giải quán quân còn được nhận tiền thưởng trị giá một trăm ngàn.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên mỉm cười sau đó bắt tay với anh ta.
Quy trình hoàn tất, sau khi làm xong những việc cần phải làm, Mục Cảnh Thiên nhìn khách mời bên dưới nói:
“Cảm ơn sự có mặt của mọi người ngày hôm nay, sau đó xin mọi người hãy tự nhiên ăn uống thưởng thức, vui chơi thoải mái; nếu như có gì tiếp đãi không chu đáo, hi vọng mọi người có thể bỏ qua!” Mục Cảnh Thiên trịnh trọng nói.
Sau khi dứt lời, Mục Cảnh Thiên bước xuống, Hạ Tử Hy cũng bước xuống theo hắn.
Thật ra, trình tự của một bữa tiệc rượu chính là như vậy.
Những người bên dưới, tiếp tục tán gẫu vui vẻ, mở rộng quan hệ bản thân.
Khi Hạ Tử Hy vừa bước xuống, không kịp có thời gian nghỉ ngơi, lúc này âm nhạc bắt đầu vang lên.
Không biết ai đứng một bên lên tiếng.
“Mục tổng, không bằng ngài cùng quán quân khiêu vũ một điệu?” người chủ trì trên sân khấu nói: “Đây là bản nhạc khai mạc, tượng trưng cho sự tốt đẹp, ngụ ý Vân Duệ ngày càng phát triển đi lên!”
Hạ Tử Hy vừa bắt đầu lấy điểm tâm liền nghe thấy câu nói này của người chủ trì.
Có người muốn chỉnh cô sao?
Mục Cảnh Thiên lại cho rằng đây là một ý tưởng không tệ.
Ánh mắt nhìn hướng về phía Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên từ từ bước đến, sau đó vô cùng lịch thiệp đưa tay ra nói: “Hạ tiểu thư, tôi có thể mời cô cùng khiêu vũ hay không?”
“Khiêu vũ, khiêu vũ!”
Lúc này, một đám người ở một bên phụ họa cùng hô hào, thật ra cũng vì có người một bên khởi xướng.
Nếu như cô từ chối, có phải hay không sẽ chết rất thảm?
Bất kì ai trong hoàn cảnh này, cũng không có cách nào từ chối, cho dù không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải vì đối phương mà xem xét.
Hơn nữa, bạn nhảy lại là Mục Cảnh Thiên.
Nếu từ chối anh ta, người chết thảm chắc chắn chính là cô.
Sau đó, Hạ Tử Hy trong sự cổ vũ của mọi người, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cuối cùng đặt tay vào tay Mục Cảnh Thiên.
Hai người nắm tay, cùng bước về phía trung tâm sảnh khách sạn.
Âm nhạc từ từ vang lên, hai người từ từ bước về phía trung tâm, Mục Cảnh Thiên đột nhiên vươn tay, ôm lấy eo Hạ Tử Hy, khiến cho toàn bộ cơ thể của cô rơi vào vòng tay của hắn.
Cả người Hạ Tử Hy cứng đờ, sau khi rơi vào vòng tay của Mục Cảnh Thiên, ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Mục Cảnh Thiên vẫn đang nhìn cô.
Cả người Hạ Tử Hy cứng đờ, sau khi rơi vào vòng tay Mục Cảnh Thiên, ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Mục Cảnh Thiên vẫn đang nhìn cô. Khoảnh khắc đó trái tim Hạ Tử Hy đột nhiên đập dữ dội.
Tại sao cô luôn cảm giác ánh mắt Mục Cảnh Thiên có chút kỳ lạ.
Giống như đã sớm nhìn thấu cô.
Chương 103: Anh ta quá tự tin vào bản thân
Hạ Tử Hy thu hòi tầm mắt, sau đó nói: “Mục tổng, anh không cảm thấy hai chúng ta khiêu vũ như vậy, khoảng cách có chút gần hay sao?” Hạ Tử Hy ngước lên nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.
Mục Cảnh Thiên chăm chú nhìn cô, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào cô, sau đó từ từ nói: “Có sao?”
“Có!” Hạ Tử Hy thẳng thắn nói.
Cứ cảm giác, Mục Cảnh Thiên tối hôm nay có một chút kỳ quặc khó nói nên lời.
Cô cũng không thể nói rõ rốt cuộc có gì không đúng?
“Bình thường nam nữ khiêu vũ không phải đều như vậy sao?” Mục Cảnh Thiên từ từ nói.
Nhưng mỗi một câu nói của anh ta, Hạ Tử Hy luôn cảm thấy như anh ta như đang dùng toàn bộ sức lực để nói, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Là ảo giác của cô sao?
Hắn càng tiến lại gần, Hạ Tử Hy càng lui về sau.
“Mục tổng, anh cùng người khác khiêu vũ, đều áp sát như vậy?” Hạ Tử Hy nhíu mày, có chút không vui nói.
Mục Cảnh Thiên không đáp lại lời cô.
Hạ Tử Hy càng nhíu mày, chì muốn nhanh chóng kết thúc bản nhạc này.
Nhưng đáng tiếc, Hạ Tử Hy vẫn không phát hiện ra được, người đàn
Ông trước mặt cô hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Hai người cùng nhau khiêu vũ, cô không nhìn hắn, nhưng tầm mắt Mục Cảnh Thiên cứ dính sát lên