Nhìn dáng vẻ đồng ý nhanh gọn của anh, thì còn có gì đáng để nói nữa chứ, Ngưng Tích liền xoay người rời khỏi.
“Có điều anh cũng nhắc nhở em, nếu thật sự nghiêm túc, vậy thì cũng nên tìm hiểu rõ tình huống trước đã!” giọng nói của Mục Cảnh Thiên chậm rãi vang lên.
Bước chân Ngưng Tích thoáng dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, trực tiếp bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên trong văn phòng, nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi, chân mày nhíu chặt, giống như đột nhiên hiểu rõ chuyện gì.
Ngưng Tích cùng Lục Tiêu An cùng nhau dùng bữa, Lục Tiêu An nhìn cô: “Như thế nào? sắc mặt em không được tốt?”
Ngưng Tích xoay người, nhìn
anh lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn: “Không có gì!”
“Có phải cảm thấy mệt hay không?”
“Tạm ổn!”
“Đợi lát nữa ăn xong, anh đưa em về nghỉ ngơi!”
“Được!” Ngưng Tích gật đầu.
“Em hiện tại vẫn đang ở Mục gia sao?” Lục Tiêu An hỏi.
Ngưng Tích gật đầu: “Đúng vậy!”
“Em dự tính cứ tiếp tục sống ở đó sao?” Lục Tiêu An nhìn cô thăm dò hỏi.
Ngưng Tích lúc này mới nhìn thẳng về phía anh: “Nếu không thì sao?”
“Dọn ra ngoài, em ở Mục gia dù sao cũng có chút không tiện!” Lục Tiêu An nói.
Ngưng Tích nhìn Lục Tiêu An, nhất thời đông cứng, mặc dù vừa rồi tức giận nên nói với Mục Cảnh Thiên những điều đó, nhưng cũng không thật sự có ý dọn ra ngoài, nhưng hiện tại…
“Em đừng hiểu lầm, anh ở bên ngoài trùng hợp có một căn chung cư, em có thể ở tạm!” Lục Tiêu An nói.
“Nhưng mà…”
“Em không muốn dọn ra sao?” “Không phải…”
“Vậy thì dọn ra ngoài!” Lục Tiêu An thay cô quyết định.
Ngưng Tích chớp hàng mi dài, suy nghĩ một lát, có lẽ việc cô dọn ra khỏi Mục gia có thể khiến anh lo lắng hơn cho cô!
Nghĩ đến đây, cô