Ngưng Tích mỉm cười, nhìn anh: “Chuyện là, Tiêu An, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, anh…”
Lục Tiêu An tất nhiên biết rõ lời này của cô có ý gì, anh mỉm cười gật đầu: “Được, em nghỉ ngơi sớm, cũng đã muộn rồi, anh cũng nên trờ về rồi!”
“Được!” Ngưng Tích mỉm cười đồng ý.
“Nhớ tắm rửa nghỉ ngơi sớm!”
“Được!” Ngưng Tích tiếp tục gật đầu.
Trước khi rời khỏi, Lục Tiêu An tiến lên hôn nhẹ lên trán cô.
Nụ hôn này khiến cho Ngưng Tích nhớ đến bản thân trước mặt Mục Cảnh Thiên, cô cũng đã cố ý hôn Lục Tiêu An như vậy.
Thì ra bị người mình không thích hôn chính là cảm giác như thế này!
Ngưng Tích tiễn anh ra ngoài cửa: “Chúc ngủ ngon!”
“Chúc ngủ ngon!”
Sau khi đưa mắt tiễn Lục Tiêu An rời khỏi, Ngưng Tích lúc này liền đóng cửa.
Không có sự hiện diện của anh, Ngưng Tích đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Vừa bắt đầu ở bên anh, quả thật chỉ vì muốn chọc giận Mục Cảnh Thiên, nhưng hiện tại, cô ngược lại cảm thấy có một cỗ áp lực.
Lục Tiêu An càng nghiêm túc, áp lực của cô càng lớn.
Căn phòng rộng lớn, Ngưng Tích lúc này quan sát bốn phía, nơi này không lớn như Mục gia, cũng không quá xa hoa hào nhoáng, chỉ là một căn chung cư phong cách hiện đại ba phòng ngủ hai phòng khách, nhưng mà tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là, nơi này không có người cô muốn gặp.
Cũng không có hoàn cảnh quen thuộc cùng độ ấm quen thuộc.
Khi trờ về phòng ngủ, cô ngồi xuống giường, nhìn nơi này, bất kể ngoài mặt có không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng
không thể không thừa nhận, cô hối hận rồi, hối hận vì đã dọn khỏi Mục gia!
Một đêm nay, định sẵn sẽ có người mất ngủ.
Ngưng Tích nằm trên giường rất lâu, vẫn không ngừng lăn lộn trên giường nhưng không cách nào chìm vào giấc