“Lục Tiêu An, nếu như trước ngày mai, cậu vẫn không bù lại tiền cho công ty, vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát, khiến cậu lập tức
cút khỏi công ty!”
Nghe đến câu nói này, Ngưng Tích liền ngây người.
Bên này cũng không nói bất kỳ điều gì, điện thoại cứ như vậy bị ngắt ngang.
Ngưng Tích nhìn điện thoại, vẫn luôn im lặng, trong lòng nói không nên sự hoảng hốt.
Chính vào lúc này, Lục Tiêu An liền từ trong nhà vệ sinh bước ra, khi nhìn thấy Ngưng Tích đang cầm lấy điện thoại của mình, chân mày nhíu chặt: “Như thế
nào?”
“Vừa rồi có một người vẫn luôn gọi điện thoại cho anh, giống như có chuyện gì rất gấp, cho nên em đã nghe máy rồi!” Ngưng Tích nói.
Sắc mặt Lục Tiêu An lập tức thay đổi, nhanh chân bước đến, lấy lại điện thoại từ trong tay cô, mở lên lịch sử cuộc gọi, sau đó cả người căng cứng.
Trải qua một lúc lâu, anh mới ngước nhìn Ngưng Tiết, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là một cuộc
điện thoại lừa gạt mà thôi!”
“Nhưng mà những gì em nghe thấy không giống như vậy!” Ngưng Tích nhìn anh lên tiếng.
Sắc mặt Lục Tiêu An hiện lên một nét ngượng ngùng, không biết nên nói như thế nào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngưng Tích hỏi.
“Thật sự không cỏ chuyện gì!”
“Nhưng mà anh ta nói, nếu như anh không trả lại tiền, sẽ báo cảnh sát, đây là phải ngồi tù
đấy…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngưng Tích hỏi.
Nếu như không có những lời vừa rồi của Lục Tiêu An, có lẽ cô cũng sẽ không tra hỏi đến tận cùng như vậy, rất rõ ràng cô muốn bù đắp cho anh.
Nhận thấy Ngưng Tích không ngừng tra hỏi, Lục Tiêu Ân lúc này mới lên tiếng: “Khoảng thời gian trước, em trai của