Hạ Tử Hy im lặng, mặc dù không quá ưa thích Ngưng Tích, nhưng cô ấy cũng chưa từng làm qua chuyện gì tổn thương đến cô, hiện tại rõ ràng biết được chuyện
này, cô như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn.
Chờ đến khi Hạ Tử Hy khôi phục tinh thần, sớm đã không thấy bóng dáng của Lục Tiêu An, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định quay về cùng Mục Cảnh Thiên thương lượng chuyện này.
Sau khi cùng Khả Khả quay về công ty, Khả Khả đi làm việc, Hạ Tử Hy trực tiếp bước lên lầu.
Hạ Tử Hy bước vào bên trong, Mục Cảnh Thiên đang cùng A Kiệt bàn giao công việc gì đó sau khi nhìn thấy Hạ Tử Hy tiến vào,
anh đơn giản dặn dò vài câu: “Đi làm việc đi!”
A Kiệt gật đầu liền bước ra ngoài, khi đi ngang Hạ Tử Hy vẫn không quên chào hỏi: “Hạ tiểu thư!”
Hạ Tử Hy mỉm cười với cậu, lúc này A Kiệt mới bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên ngồi trên ghế, nhìn Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Như thế nào? Đi dạo phố có mệt hay không?”
Hạ Tử Hy bước về phía anh, đồ đạc tùy tiện đặt trên bàn, Mục Cảnh Thiên vươn tay, Hạ Tử Hy
liền bước đến nắm lấy tay anh.
“Tạm ổn, chỉ có chút mệt!” Hạ Tử Hy dịu dàng nói, từ khi mang thai, trên người cô có thêm khí chất dịu dàng uyển chuyển, khiến người khác khi nhìn thấy đều cảm giác yêu không đủ.
“Ngồi xuống đây, nghỉ ngơi một chút!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên trực tiếp để Hạ Tử Hy ngồi trên người anh.
Hạ Tử Hy mỉm cười nhìn anh, suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định nói: “Cảnh Thiên, có chuyện này, em nhất định phải nói với
anh!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, khuôn