“Là tôi!” “Là tôi!”
“Là tôi!”
Mục Cảnh Thiên cùng hai vợ chồng Hạ thị lập tức đứng dậy.
Nữ y tá nhìn bọn họ, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Bệnh nhân có nhóm máu RH âm tính, kho máu dự trữ của chúng tôi không đủ, cần nhanh chóng truyền máu, nếu không đứa bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Một câu nói này, quả thật như
một con dao không ngừng rạch lên trái tim Mục Cảnh Thiên.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân hai người cùng nhìn nhau im lặng.
Mục Trăn cũng nhìn bọn họ, không biết nên nói như thế nào.
“Các người ai là nhóm máu RH?” y tá hỏi.
Một mảng trầm mặc.
Mục lão thái thái lúc này vô cùng gấp gáp: “Hạ Thiên, Hạ phu nhân, hai người ai là nhóm máu RH? Hoặc là Hạ Tử Dục, thằng
bé có phải là nhóm máu RH hay không?”
Trong không khí ngượng ngùng này, từ phía sau vang lên một giọng nói: “Là tôi!”
Bọn họ quay đầu lại liền nhìn thấy Vinh cẩm đang bước đến, A Hoa cũng đang đi theo phía sau.
Khi nhìn thấy ông ta xuất hiện ờ đây, Mục Cảnh Thiên cảm thấy vô cùng kì dị, hơn nữa ông ta vậy mà lại là nhóm máu RH âm tính.
“Được, cùng tôi đi xét nghiệm máu!”
Vinh Cẩm gật đầu trực tiếp đi theo nữ ý tá, khi đi ngang trước mặt bọn họ, cũng chỉ liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, không nói bất kỳ điều gì liền bước vào trong.
Đợi đến khi ông ta bước vào bên trong, Mục Cảnh Thiên mới khôi phục tinh thần, cầm lấy điện thoại trực tiếp liên lạc với A Kiệt: “Hiện tại lập tức điều tra những người thuộc nhóm máu RH âm tính, chỉ cần có người tình nguyện hiến máu sẽ được thưởng lớn…”
“Trong tay tôi có một bảng danh sách!” chính vào lúc Mục Cảnh
Thiên đang gọi điện thoại, A Hoa đột nhiên lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên nhìn ông ta, có chút sửng sốt.
“Khi trên đường đến đây, tôi đã có liên lạc qua điện thoại, một lát nữa sẽ có