“Vậy còn Ngưng Tích?”
“Cô ấy không sao!”
Hạ Tử Hy lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều!” Mục Cảnh Thiên dặn dò.
Hạ Tử Hy gật đầu.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy bình an vô sự, mọi người trong phòng thăm hỏi một lượt, lúc này cũng lần lượt rời khỏi.
Mục lão thái thái bị dọa sợ không nhẹ, Mục phu nhân ờ bên cạnh dìu bà ra ngoài.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên bao gồm cả Hạ Tử Dục ở lại lâu hơn một chút, sau khi xác định được Hạ Tử Hy thật sự không có chuyện gì mới yên tâm rời khỏi.
Cho đến khi, trong phòng bệnh
chỉ còn lại Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy.
“Như thế nào? Có đói không? Có khát không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía anh: “Em không đói cũng không khát!” không biết tại sao, hốc mắt bắt đầu ừng đỏ.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, nhất thời rung động, vươn tay xoa nhẹ mái tóc cô: “Hứa với anh, sau này bất kể xảy ra tình huống gì, bất kể là ai, cũng phải bảo vệ tốt bản thân
mình trước, chuyện của ngày hôm nay anh không muốn tiếp tục xảy ra…anh tình nguyện người xảy ra chuyện là anh!”
Hạ Tử Hy nhìn anh, khóe mắt ừng đỏ, lấp lánh nước mắt.
“Dù cho không vì anh, cũng vì con của chúng ta, đừng khiến anh phải chịu đựng nỗi đau suýt mất em, anh tình nguyện em ích kỷ một chút, biết rõ bảo vệ mình là được!” anh nói, giọng nói mang theo chút cầu xin.
Hạ Tử Hy gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Được!”
Mục Cảnh Thiên giúp cô lau nước mắt, khóe mắt cũng ửng đỏ, rất lâu sau mới nói tiếp: “Hạ Tử Hy, anh yêu em…”
Hạ Tử Hy bật khóc vươn tay, Mục Cảnh Thiên liền ôm chặt lấy cô.
Thật ra, anh biết