“Đêm nay anh sẽ ờ đây bên cạnh em, muốn ăn gì thì cứ nói với anh!”
Hạ Tử Hy gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, biết rằng đứa bé vẫn còn cô lúc này mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Cô hiện tại có chút sợ hãi, nếu như vì chuyện kia mà xảy ra bất kỳ chuyện gì, vậy thì cô sẽ hối hận cả đời này, may mắn…không
có chuyện gì.
Cô hiện tại có chút sợ hãi, nếu như vì chuyện kia mà xảy ra bất kỳ chuyện gì, vậy thì cô sẽ hối hận cả đời này, may mắn…không có chuyện gì.
Nhìn thấy động tác xoa bụng của cô, Mục Cảnh Thiên vội vàng hỏi: “Như thế nào? Bụng em không thoải mái sao?”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Chỉ là có chút sợ hãi mà thôi, hiện tại nghĩ lại, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, mười ngàn lời xin lỗi cũng không cách nào bù đắp cho sai lầm này!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liền mỉm cười: “Em có thể nói như vậy, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn!”
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Lúc đó là tình huống cấp bách, vốn dĩ không có thời gian suy nghĩ nhiều, hơn nữa em cũng không nghĩ Lục Tiêu An sẽ mất khống chế đến mức đó!”
“Dù sao cũng phải đồng ý với anh, sau này phải tự bảo vệ lấy bản thân!” anh nghiêm túc nói.
Hạ Tử Hy dịu dàng gật đầu: “Vâng!”
Hai người trò chuyện một lúc lâu, màn đêm dần dần buông xuống, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Được rồi, đã muộn rồi, sớm nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải tiếp tục làm kiểm tra!”
Hạ Tử Hy cũng có thể nói được gì, gật đầu sau đó nằm xuống.
Mục Cảnh Thiên ém lại góc chăn cho cô, sau đó bước sang ghế sofa bên cạnh.
Hạ Tử Hy nằm xuống, nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của anh nhưng phải co rúm nằm nữa người trên sofa, cô cảm thấy mệt mỏi cho
anh.
“Không thì, anh đến đây nằm cùng em!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô.
Hạ Tử Hy nhích mình sang một bên, ra hiệu cho Mục Cảnh Thiên có thể nằm bên cạnh, anh cũng không từ chối, sau đó nhấc người bước sang một bên.
May mắn, chiếc giường này cũng không quá nhò, đủ sức chửa cho cả hai người bọn họ, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn cố gắng nằm ra góc giường, cũng chỉ vì sợ sẽ đè
lên cô.
“Em không sao, không chật chội!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên tiến lại gần hôn lên