Hạ Thiên nhấp một ngụm tra, suy nghĩ một lát liền nói: “Vinh tiên sinh như thế nào ngày hôm đó lại trùng hợp có mặt ở bệnh viện như vậy?”
“Tôi có thói quen sẽ đi kiểm tra sức khỏe định kì, bệnh viện buổi sáng không đến được, nên đặc biệt hẹn đến vào buổi tối, ai nghĩ được lại trùng hợp gặp như vậy!”
Đáp án này, giống như đã được học thuộc từ trước, vô cùng tự nhiên thốt lên.
A Hoa đứng phía sau có chút không nỡ.
Rõ ràng là con gái ruột của mình, vậy mà lại phải giả vờ như không phải.
Hạ Thiên mỉm cười: “Vậy thì thật
sự là quá trùng hợp!”
“Tôi đã từng nói, tôi cùng Hạ tiểu thư vẫn có duyên phận với nhau!” Vinh Cẩm mỉm cười nói.
Trên khuôn mặt Hạ Thiên hiện lên chút ngại ngùng khó mà quan sát được: “Đúng rồi, ngày con trai tôi kết hôn, Vinh tiên sinh cũng có mặt tại buổi lễ; ngày hôm đó tôi nhìn thấy ông làm mất một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó chính là…?”
“Là một món đồ vô cùng quan trọng đối với tôi!” Vinh cẩm nói.
Ngày hôm đó, ông dùng để thăm
dò bọn họ.
Còn hiện tại, ông sẽ dùng thứ này để thăm dò lại ông ta.
“Chiếc nhẫn đó nhìn vô cùng đặc biệt, khiến cho tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc!” Hạ Thiên nói.
Vinh Cẩm ngược lại mỉm cười: “Cũng không phải thứ gì đặc biệt, chỉ là món đồ năm xưa, giữ lại làm kỉ niệm mà thôi!” ngoài trừ câu nói này, ông cũng không nói quá nhiều.
Hạ Tử Hy là con gái của ông, chuyện này cũng đã biết, vậy còn
Tiêu Nhạc thì sao?
Hạ Tử Hy được gửi nuôi dưỡng tại Hạ gia, vậy Tiêu Nhạc đã đi đâu?
Dù cho trong lòng vô cùng gấp gáp muốn biết những chuyện này, nhưng ông cũng đã cho người điều tra, Hạ gia không hề quen biết Tiêu Nhạc, ngược lại có một người khiến ông vô cùng kinh ngạc.
Người đó chính là Mục Trân!
Vốn dĩ vẫn còn một chút nghi ngờ, nhưng Hạ Thiên lại đến
thăm dò ông như vậy, càng khiến ông thêm khẳng định một chuyện, chính là bản thân Hạ Thiên cũng không rõ chuyện này.
Nghe vậy, Hạ Thiên gật đầu: “Bất kể như thế nào, vẫn cảm ơn cứu mạng của Vinh tiên sinh, chuyện này