Nhìn Hạ Tử Hy không nói, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Sao vậy? Em cảm thấy không khỏe ở đâu sao?”
Câu nói này mới lôi kéo tinh thần Hạ Tử Hy quay về, cô lắc đầu: “Em không sao cả!”
“Giống như lạc mất hồn vậy, như thế nào? Đang nhớ anh sao!”
Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười tà mị, tiến lên ma sát đôi môi cô.
Hạ Tử Hy không lùi lại, nhìn anh mỉm cười: “Anh như thế nào hiện tại mới quay trở về?”
“Hôm nay có một cuộc họp cần được diễn ra cho nên đến muộn!”
Hạ Tử Hy lúc này mới nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, Ngưng
Tích đi rồi!” cô nói.
“Đi đâu?”
“Trờ về Malaysia!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, “Thời gian này cô ấy có lẽ đã làm xong thủ tục đăng ký!”
Mục Cảnh Thiên cũng không nghĩ đến sự việc lại diễn ra như vậy.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chiều nay, em đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh, nhưng thư ký nói anh vẫn đang họp!” Hạ
Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên im lặng một lúc lâu, như thế nào cũng không nghĩ đến Ngưng Tích lạl không từ mà biệt.
“Em cũng không xác định được mấy giờ cô ấy sẽ bay, cô ấy không nói, có điều vừa rồi gọi điện thoại nói rằng cô ấy chuẩn bị đăng ký, anh hiện tại nếu ra sân bay, có lẽ vẫn còn kịp!” Hạ Tử Hy nói.
Sau khi nghe thấy điều này, Mục Cảnh Thiên ngược lại ngước mắt nhìn cô: “Không cần, nếu như
đây là ý muốn của cô ấy, vậy tại sao chúng ta không tôn trọng chứ!”
“Anh thật sự không đi sao? Em có thể nhận ra, mặc dù cô ấy nói không muốn nhưng vẫn muốn nhìn anh lần cuối!” Hạ Tử Hy hỏi.
“Anh đi cũng như vậy, sẽ không thay đổi được điều gì!”
Hạ Tử Hy gật đầu.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên vươn tay, niết chặt cằm dưới của cô: “Hạ Tử Hy, anh như thế