Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó người một nhà tiếp tục ăn tối.
Hạ Tử Dục ngồi đối diện, vẫn giữ
trang thái như ban đầu, cũng không nói quá nhiều, Hạ Tử Hy ngước mắt nhìn anh, trong tâm trí không nhịn được nhớ lại những gì Ngưng Tích đã nói với mình.
Cho đến hiện tại cô cũng chỉ bán tín bán nghi, cô tình nguyện Ngưng Tích đang lừa gạt mình, nhưng trong lòng lại tin tường một cách kỳ lạ.
Sắc mặt trầm xuống, sau đó tiếp tục ăn uống.
Cô nói với bản thân, chỉ một lần này, không có lần sau.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tử Dục bước ra ngoài ban công hóng gió, Hạ Tử Hy nhìn thấy cũng bước qua.
“Anh trai!” cô gọi một tiếng.
Nghe thấy giọng nói của cô, Hạ Tử Dục quay đầu, hiếm hoi nờ một nụ cười.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hạ Tử Dục hỏi.
“Không có gì, chuyện công việc mà thôi!” Hạ Tử Dục nhàn nhạt nói.
Từ sau lần trước Hạ Tử Hy đến công ty tìm anh, hai người căn bản không hề chạm mặt nhau.
“Gần đây công việc có thuận lợi hay không?” Hạ Tử Hy thăm dò hỏi.
Hạ Tử Dục nhấp một ngụm rượu, gật đầu: “Vần ổn!”
“Đừng vất vả quá, có thời gian vẫn nên nghỉ ngơi!”
“Nhất định!”
“Đợi đến khi kết hôn, em sẽ quay về công ty giúp anh!” Hạ Tử Hy
nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Dục ngây người, trước giờ không quan tâm đến những chuyện này, đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến anh khó tránh có chút nghi ngờ.
“Như thế nào lại suy nghĩ thông suốt rồi?” Hạ Từ Dục mỉm cười nói.
“Ba đã cho em 20% cổ phần của công, em dù sao cũng không thể nào cứ nhận cổ phần mà không làm việc!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Hạ Tử Dục ngây người, mỉm cười nói: “Nếu như em đồng ý quay lại giúp anh, tất nhiên là không còn gì tốt bằng!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Có điều,