“Bao lì xì thì sao?”
“Đừng gấp, lát nữa sẽ lấy sau!” Những người đứng bên ngoài:
<( II
Sau đó, những người bên ngoài, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng chỉ đành làm theo.
Tiêu Ân cởi áo khoác, Huống Thiên Hựu nhìn anh: “Thật sự phải làm sao?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Ân hỏi
ngược lại.
Sau đó, mỗi người bọn họ lần lướt bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy, Huống Thiên Hựu bất lực, cũng chỉ đành bắt đầu làm.
Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ, cũng bắt đầu làm theo.
“Đừng nghĩ đến việc làm biếng, bên ngoài chúng tôi có người giám sát đó!”
Mục Cảnh Thiên:
Còn có người giám sát?
Dù sao, năm mươi động tác chống đẩy đối với tứ thiếu mà nói chỉ là chuyện dễ như trờ bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.
Trong phòng vang lên tiếng người bật cười không ngừng.
Khả Khả lên tiếng: “Đợi lát nữa không phải sẽ không có sức lực ôm cô dâu đó chứ?”
“Yên tâm, Mục Cảnh Thiên sẽ không để bản thân chật vật đâu!” Đô Đô vô cùng chắc chắn nói.
Khả Khả nghĩ đến dáng vẻ phong
độ của Mục Cảnh Thiên khi ở công ty, cũng gật đầu khẳng định, quả thật là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quả nhiên, một lát sau, sau khi hoàn tất năm mươi động tác chống đẩy, bốn người đều đứng lên.
“Đã làm xong rồi, có thể mở cửa hay không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Đây chỉ mới yêu cầu cơ bản của chúng tôi mà thôi, mờ cửa cái gì chứ!”
Yêu cầu cơ bản sao?
Vừa nghe đến đây liền