Nếu hỏi trên đời này có thứ gì có thể cùng chung sống hòa bình với quái vật biển, vậy có lẽ đó là một con quái vật biển khác?
Cứ việc trong lòng Hạ Ý còn ôm một phần vạn kỳ vọng, là quái vật biển không ăn người cá, mà người cá có con thứ nhất, tất nhiên sẽ có thứ hai...!Thế nhưng người cá có đủ sức để ném một con cá cờ nặng hơn trăm cân là bờ ư?
Quan trọng nhất chính là, vừa rồi hắn nghe được là "Các ngươi", còn không ném một con cá lên nữa thì sẽ "Ăn các ngươi", được rồi, giả thiết của chúng ta là một con hổ biết nói chuyện, thế nên gầm giận lên như vậy không có gì là lạ, nhưng nếu đó là người cá thánh thiện nhỏ yếu vẻ ngoài vô hại trong chuyện kể và cổ tích thì sao?
Hạ Ý không dấu vết lùi lại một bước.
Hắn hiểu rằng mình có thể đã hiểu sai điều gì đó quan trọng nhất.
Ví dụ như hắn rõ ràng đã rơi xuống biển, trước lúc bất tỉnh dường như trông thấy một màu bạc nhạt, và nằm ở vùng biển nông khi chưa tỉnh lại, cùng với câu nói "Con người ngươi trốn không thoát" mà lòng từng nghi là ảo giác...!Tại sao ban đầu mảnh hải vực này lại không thấy con cá nào, kế đó lúc phát hiện cá mòi, cũng thấy được người cá này...!Đuôi cá màu bạc đó thực sự quen mắt cực kỳ!
Hạ Ý tự giễu trong lòng, mình đúng là vẫn quá ngốc, vậy mà sẽ bị bề ngoài lừa gạt.
—— Không phải mọi sự tồn tại trông đẹp đẽ, nhìn như trong sáng thánh thiện đều vô hại! Nàng tiên cá sẽ tan thành bong bóng trên biển là cổ tích, giống như trong hiện thực không có hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, và tất nhiên không có người cá tốt bụng mong manh.
Nếu chúng là sinh vật yếu ớt như vậy, chúng sẽ không thể sống trong biển cả được!
Ngón tay trắng nõn thon dài kia, đầu ngón tay buông xuống hơi cong, lớp màng bạc nhạt nối giữa các ngón tay khiến bàn tay này trông đặc biệt yêu dị, cũng chứng tỏ đây không phải là tay người, mà móng tay hình bầu dục tinh xảo đó, lại có thể dễ dàng xẻ bụng cá, người cá thật ra là sinh vật nguy hiểm mới đúng.
Mèo có tùy hứng, nhưng vẫn cần được nuôi, không có những thứ đó, chúng chỉ còn biết đi lang thang.
Cái gọi là dã tính, cái gọi là tự do tự tại bơi lội giữa biển cả, sao có thể làm được nếu không có bản lĩnh?
Con cá buồm tội nghiệp kia cố sức giãy giụa, vỗ đuôi vào mặt đất, điều này khiến Siren có vẻ vô cùng tức giận, cứ việc Hạ Ý không biết cơn giận của nó đến từ đâu, có điều người cá sẽ không che giấu biểu cảm của mình, vì vậy có thể nhìn ra rất rõ ràng.
Nó chẳng thể nào di chuyển được, miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, nhưng bàn tay vươn ra vẫn cách cá buồm một khoảng rất xa, đôi mắt màu tím sâu thẳm và xinh đẹp không còn sương mù như mộng như ảo kia nữa, mà là nhìn chằm chằm vào hướng con cá đang nhảy ấy, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa.
Siren mở ra đôi môi không màu, động tác đó rõ ràng là hít sâu, Hạ Ý vừa lên tinh thần cảnh giác, đã lập tức cảm nhận được một cơn đau nhói như bị một cây kim đâm vào não.
Nhưng cảm giác này đến nhanh, đi cũng nhanh, lúc Hạ Ý miễn cưỡng ổn định được tinh thần, đã thấy người cá nọ đang nhìn mình, ánh mắt vẫn vô hại mờ mịt như vậy, giơ tay lên, chỉ vào con cá trên đất với vẻ mặt nghiêm túc.
Cá buồm nằm bất động trên đá ngầm, ngoại trừ miệng cá hơi khép mở, chứng tỏ nó còn sống, thì không còn vùng vẫy gì nữa.
Lý trí Hạ Ý nói với hắn, không thể đi, nhưng hắn thực sự đói đến mức không thể nghĩ cách để rời khỏi hòn đảo hoang này, rời khỏi vùng biển đáng sợ này.
Những năng lực vốn không thuộc về hắn đến bằng cách nào, Hạ Ý không làm rõ được, nên sẽ không dễ dàng sử dụng.
Trên bờ không có cách nào hình thành nước xoáy, coi như làm xuất hiện một lượng lớn nước ngọt bằng siêu năng lực, ngoài để uống thì chắc có lẽ cũng chỉ để tắm rửa, không có chút lực sát thương nào.
Nếu người cá này muốn giết hắn, trước đó có rất nhiều cơ hội.
Bây giờ hắn chỉ còn cách mong đợi rằng suy đoán này là đúng.
Cá buồm là loài cá biển lớn, thân dài 4 - 5 mét thì nặng hơn 400 cân, Hạ Ý thận trọng bước đến, dù rằng cái miệng như kiếm của con cá này đã bị gãy một cách khó hiểu, nhưng hắn vẫn cứ không dám gần sát vào miệng cá, thực ra hắn chưa từng nhìn thấy hình ảnh về loài cá này, nhưng cái vây lưng nhô lên cao cao, và thân hình to lớn kia, tuyệt đối không phải là kẻ ăn chay tốt lành.
Thử túm cái đuôi, nhận ra kéo không dịch, Hạ Ý do dự.
Hắn cần nhất là một lưỡi dao sắc bén.
Nhưng thật bất hạnh, bây giờ Hạ Ý chỉ có một lựa chọn.
Khi hắn xoay người bước trở lại, cánh tay và cơ thể hết sức gượng gạo mà đến gần người cá kia, thì hô hấp đã bắt đầu trở nên bất ổn.
gần như buộc phải kìm nén ý nghĩ muốn chạy, gắng gượng đưa tay qua.
Ban đầu chỉ là đỡ hờ, Hạ Ý rất dè dặt, hắn quyết tâm chỉ cần vừa phát hiện không ổn sẽ lùi lại ngay lập tức.
Nhưng sự căng thẳng và lo sợ của Hạ Ý khiến Siren khó hiểu mà nhìn hắn.
Đầu lưỡi đỏ nhạt vô thức liếm liếm đôi môi không màu, Siren nhịn không được quan sát Hạ Ý kỹ càng, loại cảm giác ngon lành này lại đột nhiên xuất hiện, nói không muốn ăn là giả, nhưng cảm giác hấp dẫn cũng không lớn lắm, lại cảm thấy trông Hạ Ý vừa mắt vô cùng, cho nên nó không tỏ vẻ nghi ngờ việc Hạ Ý trái lại đưa cánh tay sát vào, mà không bắt lấy con cá kia.
Thực tế người cá rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với con người.
Tất cả chúng đều ở dưới biển, cách người trên thuyền rất xa, chẳng hạn như trước khi Siren gặp Hạ Ý, nó không hề biết rằng con người khi chạm vào lại ấm áp đến vậy, dựa vào hay ôm ấp kiểu nào cũng đều thoải mái.
Cho nên Siren không từ chối hành động của Hạ Ý, hơn nữa còn cảm thấy tư thế này so với lần trước tốt hơn nhiều, ít nhất nó không phải lúc nào cũng có cảm giác sẽ trượt xuống ngã trên đất.
Hạ Ý đói không chịu nổi, thật sự không còn chút sức lực nào, có lẽ người cá này không quá nặng, nhưng nếu muốn gắng sức cõng lên, vậy thì ngay cả đứng cũng chẳng nổi, thế nên hắn chỉ còn cách duỗi tay