"Xẹt!"
Một con cá hơi lớn nhảy khỏi mặt nước, bị điện giật đến nỗi lật bụng cá, Lý Thiệu tay mắt lanh lẹ bắt được, rồi nhanh chóng dùng mảnh sắt lấy ra từ hộp thiếc làm dao chặt đầu con cá, sau đó rạch lưng cá dưới sự hướng dẫn của Thuyền trưởng, trong sống lưng cá có một lượng nước ngọt nhỏ có thể uống, nhưng cũng chỉ đủ để làm ẩm cổ họng.
Tài công chính cũng đã tắt thở vào đêm qua, thi thể được thả vào biển rộng.
Thật ra không chỉ riêng những người bình thường, người siêu nhiên cũng bắt đầu không gắng gượng nổi, A Mẫn là người thứ nhất ngã xuống, gương mặt bị nắng chiếu thành màu đen của cô toàn là mồ hôi, kéo dài đến giờ, đồng tử đã hơi giãn ra, có lẽ cuối cùng cô ấy sẽ không thể nhìn thấy Mặt Trời ngày mai nữa.
Gần chạng vạng, ánh sáng ngoài khơi ngày càng tối, ai nấy đều thẫn thờ nghĩ về quá khứ, về tương lai.
Bắt đầu từ ba ngày trước, trên biển đã nổi gió, không lớn lắm, nhưng không ai chèo nữa, thuyền bơm hơi theo gió trôi về phía Tây.
Lênh đênh trên biển nhiều ngày như thế, quần đảo Babuyan* trong miệng Thuyền trưởng có lẽ đã trật từ lâu, đúng ra Thái Bình Dương nên có nhiều đảo nhỏ, nhưng rất quái lạ, bọn họ chẳng hề thấy lấy một hòn đảo nào.
"Nếu sai hướng rồi, vậy có thể đang ở đâu?" Giọng nói An Lỵ khàn khàn hệt như giấy nhám cọ qua pha lê.
"Phía Đông là đường ven biển thật dài, phía Nam là vô số đảo, phía Bắc cũng nên xuất hiện lác đác vài hòn đảo nhỏ, nhưng nếu vẫn luôn trôi về hướng Tây thì..." Trong đôi mắt hõm sâu đỏ như máu của Thuyền trưởng lại tràn đầy hy vọng, "Chỉ cần hướng gió biển không thay đổi, có lẽ chúng ta sẽ đến được quần đảo Mariana*! Nơi đó là thiên đường của sự sống, là nơi tụ tập của nhiều loài chim biển và động vật để sinh tồn..."
Ông càng nói càng phấn khởi, kết quả là ho sặc lên, thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng điều này cũng làm cho ánh mắt của những người đang lặng im dấy lên ánh sáng hi vọng.
"Quần đảo Mariana...!Cái tên này sao nghe quen thế." Lý Thiệu khàn giọng tự mìnb lẩm bẩm.
Người trên thuyền bơm hơi bên họ còn ổn, dù sao sớm hay muộn gì thì vẫn có chút nước ngọt giải khát, cũng có thức ăn, không như những người khác, đã sớm không cất nổi tiếng, có vài người trên một chiếc thuyền bơm hơi nằm bất động cả ngày, cũng chẳng biết là sống hay chết, mười con thuyền rời Nữ thần Thalassa khi ấy nay chỉ còn bốn chiếc, ngoại trừ một chiếc lạc mất vào tối hôm trước, thì hầu hết những người trên các thuyền còn lại đều chết cả.
Có khoảng 80 người sống sót rời khỏi Nữ thần Thalassa, hiện tại chỉ còn lại hơn 20 người.
"Quần đảo Mariana rất lớn, một nửa trong số đó có người ở, và có nước ngọt trên đó..."
Thuyền trưởng còn chưa nói xong, Lý Thiệu đã chợt ngắt lời ông:
"Ông lừa tôi, tôi nhớ ra rồi, Mariana không phải là rãnh biển sao? Hồi đó...! Lúc thi địa lý ôn cả dãy danh sách dài gần chết, hồ sâu nhất, biển lớn nhất, núi cao nhất, và điểm thấp nhất trên trái đất!"
"...Rãnh biển rất dài, quần đảo gần đó cũng được gọi bằng cái tên này." Thuyền trưởng cũng chẳng còn sức mắt to trừng mắt nhỏ đôi co với Lý Thiệu, thanh niên này, sức sống nhiều thật, vẫn còn lòng dạ dằn vặt chuyện đó.
"Nơi đó sẽ không có nguy hiểm chứ?"
An Lỵ đã thất vọng quá nhiều lần, cô cảm thấy tồi tệ nhất cùng lắm cũng chỉ là chết.
"Nguy hiểm? Cô An...!Ý cô nói là bộ lạc ăn thịt người? Hay là khủng long thời tiền sử trên đảo?" Thuyền trưởng yếu ớt cong cong khóe miệng, vì khuôn mặt đã bong tróc và sưng đỏ, thế nên nhìn vào rất kỳ dị, "Đây không phải là thời đại thám hiểm, ngoại trừ châu Phi, ngay cả bờ biển Caribe cũng chưa từng nghe đến những điều đó, hải tặc Malacca xưa kia còn khó gặp..."
"Vậy ư?" An Lỵ bỗng nghĩ, nếu tất cả máy móc đã tê liệt, loài người còn không phải đành quay lại thời đại thám hiểm à!
Thuyền trưởng đương nhiên không biết An Lỵ đang nghĩ gì, hãy còn nói tiếp:
"Đương nhiên, một hòn đảo rất lớn thuộc quần đảo Mariana là nơi sinh sống của vài nghìn người, dưới tình huống như bây giờ, bao nhiêu người còn sống sót đã là một vấn đề, ít nhất lần ra khơi này của Nữ thần Thalassa, gộp cả hành khách và thuyền viên chúng tôi thì đã hơn hai nghìn người! Nếu như nơi đó cũng có rất nhiều người siêu nhiên, chúng ta có thể tránh đi khi nhìn thấy hòn đảo từ xa, sau đó vòng đến hòn đảo nhỏ hơn và không có người...!"
Ai nấy nghe xong cũng chỉ biết lặng thinh, suy cho cùng, thì đây có lẽ là cách duy nhất.
Ở vùng biển xa nơi của họ.
Người cá với lớp vảy bạc nhạt bỗng nhiên khựng lại, như là tìm kiếm vật gì đó mà nhìn chung quanh ở nơi xa.
Bởi vì tốc độ trước đó của người cá quá nhanh, Hạ Ý đã xây xẩm mặt mày, vất vả lắm mới tỉnh táo lại, lại tính toán thoát khỏi cánh tay của Siren.
“Này, ta thích ngươi, cùng ta đến Feichars thôi!”
Hạ Ý không rõ danh từ này, có điều hình như là một địa danh.
“Biển nơi đó không giống ở đây, rất u nhã, rất xinh đẹp, có dòng nước uốn lượn, với rất nhiều thứ nhỏ bé phát sáng, là nơi Ceto thích dạo chơi nhất, và cũng là nơi ta thích ngủ nhất!”
Siren hãy còn không ngừng kể về nơi tên là Feichars ấy, nơi xa chợt vang lên giọng nói rầu rĩ của cá đai vua:
“Siren ơi chờ ta với.”
Dùng cơ thể cuốn lấy một con cua bơi trong nước, tuy rằng cuộn rất chặt (vì quấn rất nhiều vòng), nhưng với cách này thì đừng đòi cá đai vua bơi nhanh, vì ngay cả cân bằng nó cũng khó mà giữ được, tròng trành lên xuống trong làn nước, còn không quên trách móc bạn mình:
“Ngươi làm chi mà nặng quá vậy! Ta bơi không nổi rồi đấy!”
“Ta còn chưa ục ục ghét bỏ năng lực yếu kém của ngươi, con mực bự kia đưa ta từ Nam Cực tới đây, cũng chẳng thấy nó than trách câu nào, tốc độ của ngươi chậm chạp đã đành, lại còn không vững, lắc cho ta nôn hết cả cá buồn hồi trưa đây này!”
“Đồ đáng ghét, ngươi khen nó giỏi, vậy thì tìm nó đi!”
"Hứ, tìm thì tìm, Euribia ——” Cua bự đổi héc của sóng hạ âm, thấp hơn, lan càng xa hơn, “Ngươi đến đón ta cái coi!”
Sau một lúc lâu, nơi xa mới chầm chậm truyền đến sóng hạ âm:
“Tự bò đi, ta nóng gần chín rồi!”
“...”
“Ha ha ha ha ——” Cá đai vua đắc ý tiếp tục nghiêng ngả uốn éo như tàu lượn siêu tốc trong biển.
Giữa thân thể nhô ra một cục lớn, chính là cua bự bị cuốn chặt lấy, đường bơi của con cá đai vua ấy, vượt ra khỏi mặt nước, lại thình lình lao xuống đáy biển mấy chục mét, xoay tròn 360 độ rồi tiếp tục vút lên cao và hạ xuống, khi nó ngang qua người cá như thế này, Hạ Ý nhìn nó trân trân.
Khoan đã, có vẻ như hắn nên bảy tỏ sự tức giận?
Hạ Ý đôi khi thiếu hụt cảm xúc, nhìn Siren chăm chằm, lại đưa mắt nhìn cá đai vua đang lộn nhào trong biển, rồi nhận ra rằng không biết phải nói chuyện với đám phi nhân loại này thế nào, dù có tìm được lời cũng vô ích, chúng vốn nghe không hiểu.
Nhưng khoảng cách đã ngày càng xa bờ, mặc dù người cá luôn duy trì độ sâu bảy tám mét dưới mặt biển, nhưng vẫn khiến Hạ Ý có chút luống cuống.
Biển cả có những gì? Được rồi, gạt quái vật biển sang một bên, và không tính cá mập cá voi, chẳng sợ là loại cá cờ ăn vào buổi trưa ấy, sức tấn công và kích thước như vậy đã đủ để hất đổ một con thuyền nhỏ, dù cho có siêu năng lực, bừa bãi lặn vào biển rộng, bạn nói xem có bao nhiêu nguy hiểm?
Đôi mắt màu tím của Siren cố định nhìn về một hướng, rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu:
“Mùi vị thật hấp dẫn.”
Người cá không chịu buông ra cánh tay đang siết chặt Hạ Ý, dứt khoát đổi một hướng bơi đi xa.
Nếu ai đó có thể nhìn thấy đường nối dài, thì cuối hướng mà Siren đang đến, chính là thuyền bơm hơi của nhóm An Lỵ.
Sự tuyệt vọng, sợ hãi và xúc động muốn giết hại lẫn nhau để giành giật thức ăn sắp bùng nổ bất cứ lúc nào nhưng luôn bị dằn xuống, cùng với những cảm xúc âm u của họ, đã thu hút người cá theo đuổi bóng tối.
An Lỵ dùng lửa cuốn lấy cá, đang sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm không dám lơi lỏng, cô đã rất mỏi mệt, thế nhưng cá còn sống nguyên không thể nào ăn được, dù sao bây giờ cũng chẳng ai