Cơn mưa lớn tạnh vào khoảng rạng sáng, điều này đã khiến mọi người trên thuyền cao su phải múc nước gần nửa đêm.
Dường như mọi thứ trên đời luôn mâu thuẫn như vậy, lúc mới xuất hiện thì ai nấy đều ngây ngất và coi đó như một cơn mưa cứu mạng, nhưng chín quá hóa nẫu, chẳng mấy chốc họ đã kiệt sức chửi bới không dứt, dẫu sao đâu ai dám để cho thuyền chìm xuống, những con quái vật biển đáng sợ đó tựa như ác mộng của họ vậy.
Trời trở sáng, trên biển xuất hiện một cái bóng đen lờ mờ.
Mới đầu tất cả mọi người đều rất hưng phấn mà ra sức quạt mái chèo vì nghĩ rằng đó là đất liền, nhưng khi tiến lại gần, thì lòng họ chợt lạnh đi.
Đó là một con tàu chở hàng, tĩnh mịch trôi nổi trên mặt biển, không một tiếng động.
Từ ngày trốn khỏi Nữ thần Thalassa phiêu bạt tới nay, đây đúng là lần đầu tiên họ gặp được một con tàu.
An Lỵ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngăn cản mọi người lên con tàu đó tìm thức ăn.
Đương nhiên kết quả thật đáng thất vọng, thức ăn và nước uống dễ mang theo trên ấy đã hết sạch, xuồng cứu sinh và áo phao cũng không còn, rất rõ ràng những thuyền viên đó đã đưa ra lựa chọn giống với bọn họ.
Thuyền trưởng ghé vào trên boong tàu, lấy tay lau vết rỉ sét loang lố trên tấm sắt.
Sau sự cố với các thiết bị điện của tàu, thuyền cứu sinh chắc chắn đã bị mạnh mẽ kéo sang một bên và ném xuống biển.
Ngay sau đó ông lại lảo đảo chạy đến lan can nghiên cứu chung quanh, cuối cùng cho ra kết luận, những người trên con tàu này đã chọn hướng Tây Nam khi chạy trốn.
"Chúng ta đến hướng đó nhất định sẽ có đảo hoặc đất liền."
Thuyền trưởng tràn đầy tự tin.
Tuy rằng những người khác không tìm thấy thức ăn, có điều lại bổ sung được vài thứ khác, chẳng hạn như bình trà dùng để đựng nước mưa hoặc múc nước, cùng một số dao gọt hoa quả sắc bén.
Lý Thiệu cũng lấy đi một chiếc bật lửa và một số thứ vụn vặn quên mang theo khi chạy trốn lần đầu.
An Lỵ lật tìm hồi lâu trên tàu, cuối cùng đành từ bỏ.
Thuyền viên của tàu chở hàng đều là đàn ông, tìm tạp chí Playboy* cũ hay là phim JAV thì còn được, nhưng những sản phẩm nữ tính thì thật sự quá khó.
An Lỵ vô cùng để tâm chuyện này, phải biết rằng cô ngay cả một miếng vải rách cũng chẳng có, sớm biết có ngày này cô đã lấy thêm vài bộ quần áo trên Nữ thần Thalassa, quần áo hôi hám bị bỏ lại của thuyền viên trên con tàu này thực sự khiến cô bất lực.
An Lỵ đau đầu đỡ trán, lẽ nào cô phải gửi hy vọng cho việc gần đây mệt mỏi quá độ thiếu hụt dinh dưỡng thế nên tháng này không có?
Khoan đã, hình như đúng là có câu nói bảo rằng, ngâm nước và chịu lạnh quá nhiều cũng sẽ trở nên không ổn định.
An Lỵ lắc lư lần nữa quay lại thuyền cao su.
Cô nhìn A Mẫn còn đang ngất và Na Lâm, sau đó buồn rầu.
Trôi qua nhiều ngày như vậy, cũng không biết có phải do quái vật biển hay không mà mãi họ vẫn chưa chạm trán với cá mập, nếu không chỉ cần tình huống xấu đó xảy ra rồi bị rơi xuống nước.
thật khó để nói kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với đại dương bao la, người siêu nhiên thật sự chẳng là gì cả.
Na Lâm lấy một thanh gỗ, trên đó treo khăn trải giường được xếp thành hình cánh buồm, tiếp đó cô thúc giục người có siêu năng lực gió kia nhanh chóng làm thuyền cao su trôi về phía Tây Nam, tất nhiên nhiệm vụ gian khổ khiêng cánh buồm đơn sơ này thuộc về Lý Thiệu.
Không biết có phải vì bọn họ đã xui xẻo tận mạng nên cuối cùng nữ thần vận mệnh bắt đầu chăm sóc họ không, đầu tiên là một cơn mưa đã cứu sống họ, leo lên một con tàu và lấy được rất nhiều vật nhỏ hữu ích, sau đó trôi dạt về phía Tây Nam không bao lâu, trước giữa trưa đã thấy bóng dáng của một hòn đảo.
Đây thật sự là một hòn đảo! Nhấp nhô liên miên một màu xanh lục!!
"Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
"Nếu nơi này gần quần đảo Mariana, coi như trên hòn đảo ấy không có nước ngọt thì chúng ta vẫn có thể rất nhanh tìm được hòn đảo tiếp theo!" Thuyền trưởng càng thêm phấn khích.
Non nửa quần đảo Mariana đều là sinh thái nguyên thủy, có rất nhiều loài chim biển và động vật, thực vật nhiệt đới cũng không ít.
Ánh sáng của hy vọng, lại một lần nữa cổ vũ đoàn người sống vất vưởng này.
Nhưng nếu như Hạ Ý ở đây, hắn nhất định sẽ ngăn cản mọi người đến gần hòn đảo đó!
—— Qua lần bức xạ, thực vật trên đảo gần như đã chết sạch.
Đâu ra một hòn đảo xanh um tươi tốt và xinh đẹp đến vậy?
Những con người đã sắp tuyệt vọng ấy hoàn toàn không thể nghĩ được điều này.
Tất cả đều phấn khởi nhấc mái chèo lên, bắt đầu tiếp cận hòn đảo kia.
Chẳng biết có phải do mọi người quá đỗi hưng phấn nên đặc biệt ra sức, hay là hy vọng chợt đến làm tinh thần họ phấn chấn lên mà con đường vốn được Thuyền trưởng suy đoán phải đi ít nhất hơn một giờ, thoắt cái đã đến.
Phóng mắt nhìn lại, đây thực sự là một hòn đảo.
Nhìn bề ngoài nó chỉ rộng bằng một sân bóng rổ, nhưng thực vật sinh trưởng rất tươi tốt, có cành lá rũ cả vào nước biển, song chúng bị nắng chiếu nên trông có chút ủ rũ uể oải, lá cây hơi cong queo.
"Thực vật nhiệt đới thú vị thật đấy." Lý Thiệu cảm thấy tò mò.
Dù sao tuổi tác của Thuyền trưởng cũng không còn trẻ và cũng không phải người siêu nhiên, dày vò nhiều ngày như thế, vừa rồi lại quá đỗi vui mừng, gắng được nửa đường ông đã ngất, nếu không thì còn có thể nghe ông kể về những điều kỳ diệu của thực vật.
Những chiếc lá rộng rộng, ngay cả thân rễ cũng kéo dài lê thê, dường như không chống đỡ được mà đổ một bụi.
Sâu trong đảo nhỏ còn mọc những loài thực vật có màu sắc khác nhau, có cả màu đỏ thẫm.
Chúng cũng không quá cao nhưng trông vô cùng lạ lẫm, họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy loài cây nhiệt đới nào như vậy trên bất cứ sách minh họa hay là tạp chí khoa học gì.
Chúng hông giống cây cao to càng không giống cây bụi, cũng chẳng mang hình bầu dục, mà là mọc thành cụm giống với hoa nở trên cây bào đồng*, tròn trịa tụm thành từng đám, lại rất giống cẩm tú cầu, còn có những cây hình quạt màu đỏ tím, từ gốc đến ngọn hệt như một chiếc lá to.
Chúng mọc dày đặc, thậm chí nhìn không ra kẽ hở nào.
An Lỵ cảm thấy hòn đảo này là lạ chỗ nào, hình như nó thiếu gì đó, nhưng cô không kể ra được.
"Chị An, đừng lo lắng, chị xem, chỉ là một hòn đảo lớn bằng ấy, cây cối cũng không cao lắm, sẽ không có dã thú đâu!" Lý Thiệu gãi gãi đầu, nói tiếp, "Hòn đảo có khủng long giống như thời tiền sử đó không thể nào xuất hiện được!"
"Thế nhưng đây rất giống thực vật thời tiền sử!" Na Lâm nhìn trân trân vào những loài cây đó.
"Không thể nào, sinh vật thời tiền sử rất lớn, ngay cả muỗi cũng phải dài cả mấy mét, cây cối chọc trời, đâu giống thế này?"
"Đó là thực vật ngoài hành tinh!"
Đừng nói Na Lâm, ngay cả An Lỵ cũng phải lẩm bẩm rằng mấy cái cây này mọc lệch lạc quá rồi.
Tuy các cô do dự, nhưng lại có lá gan lớn, dẫu sao cũng là sống lay lắt bụng đói nhiều ngày, vất vả lắm mới gặp được một hòn đảo, dù có lẽ không có nước ngọt, mà tìm chút thứ ăn được cũng tốt, không kén ăn, nấm gì quả gì không có độc là được.
Vì thế Lý Thiệu cũng cầm lòng không đậu nhảy lên theo cùng.
Cậu rơi xuống đất không mấy vững, ngửa đầu ngã thành hình chữ X.
An Lỵ vội vàng định xuống thuyền kéo cậu lên, nhưng Lý Thiệu đã cười gượng xoa đầu bò dậy:
"Ai ya, đau muốn chết, còn cực kỳ cấn nữa chứ!"
Lý Thiệu duỗi tay gạt lá cây sang một bên, phía dưới không phải bùn đất, cũng không phải đá sỏi, mà là những vật thể hình khối có màu nâu xám.
Lý Thiệu đưa tay nhặt lên một cái, giơ đến trước mắt, đột nhiên mừng rỡ kêu lên:
"Là sò và ốc!"
Sức cậu lớn, những con bị giật lên hầu hết đều là hàu, còn có cả ốc biển màu trắng hình nón, chân mềm của chúng mấp máy ở mép vỏ rồi nhanh chóng rụt về, vì chúng chỉ bám lên những thứ cứng rắn như tảng đá.
"Đừng tìm nữa, có thức ăn rồi, sâu trong rừng cây là rắn đó!"
Lý Thiệu đắc ý dào dạt đưa tay giật, nhổ đầy một đống ốc và hàu quăng lên thuyền cao su.
Về phần thực vật, chúng trông quá kỳ dị, không dám ăn.
"Lý Thiệu, quay lại