Nửa đêm, Sinestrea giật mình tỉnh giấc. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà mình lại tỉnh ngủ giữa đêm như vậy. Bất chợt có một tràng tiếng động kì lạ ở bên ngoài, cô vớ lấy thanh Thủy huyết kiếm để ở đầu giường rón rén nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Khụ khụ, tiếng động kì lạ kia vẫn liên tục vang lên. Cô lẩm bẩm:
- Trộm sao? Mày gặp xui rồi.
Tiếng động phát ra từ trong nhà vệ sinh, cô rón rén tiến đến, mở cửa nhẹ nhàng rốt bất ngờ bật đèn lên:
- Đứng yên!
- Khụ khụ ...
- Ủa? Nhóc đấy hả? - Sinestrea ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi - Nửa đêm nửa hôm nhóc làm gì ở đây vậy?
Tôi quay lại đằng sau, vừa nhìn thấy tôi cô ấy đã hoảng hốt:
- Nhóc bị gì vậy? Sau áo của nhóc dính máu tùm lum vậy?
- Khụ khụ ... - Tôi ho ra máu, nhìn Sinestrea với một ánh mắt đờ đãn.
- Bị sao vậy? - Cô ấy tiến lại đỡ tôi - Nhanh lên, để chị dìu nhóc lên phòng.
Bất chợt trong người tôi có một cảm giác khó chịu, tôi đẩy Sinestrea rồi nôn ra sàn nhà một vũng máu lớn. Sinestrea hoảng sợ vội kéo tôi:
- Không được rồi, vô phòng chị đi.
Nói rồi cô ấy kéo tôi vào trong phòng. Bật đèn lên, cô ấy vận ma thuật chưởng thẳng vào ngực tôi khiến tôi có một cảm giác đau đớn.
Đặt tay lên ngực tôi, Sinestrea lẩm bẩm:
- Không được rồi, vết thương nặng quá. Chị chỉ có thể truyền máu cho nhóc và làm chậm quá trình mất máu của nhóc thôi.
- Khụ khụ ... chị ...
- Cứ ngủ đi, chị sẽ chăm nhóc.
Cả đêm hôm đó tôi ho liên tục, máu chảy ra rất nhiều. Sinestrea dù rất buồn ngủ song cô ấy cố thức để chăm tôi. Mãi đến năm giờ sáng thì Sinestrea mới chợp mắt được một chút.
*
RENG RENG RENG, tiếng chuông báo thức. Sinestrea tỉnh dậy, cô đặt tay tắt đồng hồ rồi để tay lên mũi tôi, vẫn còn thở. Cô thở phào:
- May quá, vẫn còn sống.
Nhìn đồng hồ, cô giật mình khi đã sáu giờ ba mươi. Vội vàng vệ sinh cá nhân, cô thay đồ. Vừa lúc thay đồ xong thì tôi tỉnh dậy:
- Chị ...
- Nhóc tỉnh rồi sao? Hôm nay nhóc nghỉ học một bữa đi, chị xin cho.
- Chắc là vậy ... khụ khụ ... giờ ngồi dậy còn không nổi nữa ...
Sinestrea bảo:
- Để chị chép bài giùm nhóc cho, giờ nhóc cứ nghỉ ngơi. Trưa về chị sẽ chữa thương cho.
- Vâng ... Ư ư ... ỌE!
Tôi nôn ra một vũng máu lớn, Sinestrea hoảng hốt vội chạy lại cản nhưng không kịp. Mùi tanh của máu bốc lên nồng nặc. Sinestrea thở dài:
- Nguy to rồi.
Chấm mũi kiếm vào vũng máu, thanh kiếm hút hết máu. Sinestrea mang một cái thau vào và bảo:
- Có nôn thì nôn vô thau nè, đừng có nôn ra sàn đấy.
- Vâng. - Tôi kéo váy Sinestrea lau máu một cách vô tình, thấy gì gần thì túm lấy mà lau.
- Ê ê váy của chị ... Chết thật, trễ học mất thôi. Đợi chị nha!
Xách xe trượt điện, Sinestrea dzọt đến trường rất nhanh. Khi đến trường cũng là lúc cửa đang được đóng lại. Cô hoảng hốt nhảy khỏi xe, lộn mấy vòng vào trong trường. Ông bác bảo vệ nhìn thấy thì bảo:
- Ra nhặt cái xe kìa, yên tâm đi, ta cho qua.
- Vâng. - Sinestrea ra nhặt lại chiếc xe rồi vào trong.
Vào lớp trễ, Sinestrea bị Lumica cho đứng ngoài lớp mất 15 phút. Cô đứng mà lòng như lửa đốt, không biết ở nhà tôi sẽ ra sao.
- Lo quá.
Thằng Nam ngồi trong lớp tự hỏi:
- Sao hôm nay thằng Hùng không đi học ta?
- À hèm, giờ cô phát đồ thể dục cho mấy em ở Trái Đất. - Nói rồi Lumica xách một bịch đồ đưa cho Hải, Namz, Nam và Minh.
- Sinestrea!
- Dạ! - Cô ấy quay vào trong.
- Vào lớp đi, giữ bộ đồ thể dục này đưa cho Hùng.
Cô vào lớp, nhận bộ đồ rồi ngồi xuống bàn. Nam quay xuống hỏi:
- Ê, sao thằng Hùng nghỉ học vậy?
- Nó hả, từ khuya hôm qua tới giờ nó ho ra máu suốt nên chị cho nó nghỉ ở nhà dưỡng thương.
- Thiệt hả? - Nam hoảng hốt.
Sinestrea nói thêm:
- Để trưa về chị xem sao, hi vọng không có chuyện gì xảy ra.
REENG, tiếng chuông báo vào tiết 1. Lumica ra ngoài. Tiết 1 là tiết Công nghệ, Max là giáo viên phụ trách môn này. Tiết thứ 2 là tiết tiếng Anh, Superman dạy.
Cả hai tiết học, Sinestrea vừa chép bài cho mình vừa chép bài hộ tôi, đồng thời cô cố gắng nghe giảng để về nhà giảng lại cho tôi. Nếu ngủ thì coi như cô không hoàn thành trách nhiệm của mình.
Mặc dù vậy, không có nghĩa là cô không ngủ gật. Trong tiết tiếng Anh, cô ngủ gật giữa tiết để rồi ăn một viên phấn vào trán.
- Ui da ...
- Nếu em không học thì mời ra ngoài!
- Em xin lỗi.
Cô lấy tay che miệng rồi ngáp một cái. Dextra quay sang nhìn, cô cảm thấy người bạn của mình có gì đó lạ.
- Hôm nay nó sao vậy nhỉ?
*
Giờ ra chơi, Sinestrea và Dextra ngồi trong lớp nói chuyện với nhau. Nam, Namz và Minh lại bàn của hai người họ hỏi chuyện.
- Hôm nay mày làm gì vậy? - Dextra hỏi.
- Em chép bài giùm thằng Hùng, nó bị thương đang nằm nghỉ ở nhà.
- Chị ơi, Hùng bị sao vậy? - Namz hỏi.
Sinestrea thở dài rồi kể lại mọi chuyện đêm qua. Dextra nghe xong thì giật mình, cô viện cớ đi vệ sinh rồi ra khỏi lớp.
- Chán thật, vết thương hôm qua của nó nặng quá. - Sinestrea thở dài.
- Kì vậy ta, Lumica chữa lành hoàn toàn rồi mà. - Hải đặt tay lên cằm thắc mắc.
- Đúng đó. - Minh nói thêm.
Sinestrea ngơ ngác:
- Sao?
- Lumica chữa thương cho nó rồi, không thể nào có chuyện nó bị như thế được. Chắc chắn là phải có một cái gì đó.
- Cũng đúng. - Sinestrea lẩm bẩm - Vậy nó bị gì chứ?
Nam hỏi:
- Trưa nay tụi em đến nhà chị được không, em lo cho nó quá.
- Ừ, vậy đi.
Trong khi đó, Dextra ngồi ở dưới căn tin cùng với Loble. Cả hai mua bánh snack và nước ngọt, vừa ăn vừa tám chuyện.
- Có chuyện gì vậy Dextra? Tự nhiên kêu tui xuống đây.
- Hôm qua, tui đấm thằng Hùng, giờ nó hộc máu nằm chờ chết ở nhà kìa. Tui sợ ...
- Sợ gì?
Dextra run run:
- Tao sợ nó chết ...
- Chẳng phải hôm qua mày còn chửi nó hay sao? Mày nói nó cướp ghệ mày mà.
- Thật ra thì ...
(Quay lại quá khứ)
Ngày hôm qua, Dextra và Sinestrea làm tình với nhau, nhưng thật ra bọn họ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
- Em nói em yêu chị mà, đúng không?
- ...
- Nói mau đi!
Sinestrea thở dài một tiếng:
- Em xin lỗi ... thật ra ...
- Sao cơ? Mày nói cái gì?
- Thật ra trước giờ em chỉ quý mến chị thôi, chứ em không có phải là ...
Dextra ngạc nhiên:
- Ê,