Bất chợt Lumica nhớ về Lunar những ngày người chị mình còn trẻ và còn đang thi đấu ở giải vô địch bóng đá quốc gia Solomon - một quần đảo ở Thái Bình Dương. Cô nàng thi đấu cho Kossa và là tiền đạo số một của đội, một số câu lạc bộ ở châu Âu đang đánh tiếng chiêu mộ cô.
Tuy nhiên, trong một trận đấu mà các câu lạc bộ ở châu Âu cử người đến theo dõi, Lunar thất bại thảm hại trong trận đấu đó. Cô nàng bất lực trong việc tìm đường vào mảnh lưới đối thủ và liên tục bỏ lỡ các cơ hội.
- Aizz! - Lunar ôm đầu - Trời ơi!
Hôm ấy, trận đấu kết thúc với tỉ số 0 - 1. Số điểm mà Lunar nhận được là 6,2 - một số điểm rất tồi tệ. Dĩ nhiên, với số điểm tồi tệ như thế này thì các đội bóng châu Âu cũng không theo đuổi thương vụ này nữa. Hàng loạt đội bóng hủy bỏ, Lunar mất đi cơ hội được thi đấu ở lục địa già.
Chưa kể, trận đấu vừa rồi là trận đấu quan trọng, nếu không giành chiến thắng thì đội bóng sẽ phải ở lại hạng hai thêm một mùa nữa. Và điều đó đã xảy ra, Lunar quá đen đủi.
Sau mùa giải, Lunar rời đội bóng và không trở lại quần đảo Solomon thêm một lần nào nữa. Cô nàng dự định bỏ nghề cầu thủ nhưng nếu quay về Mặt Trăng, cô nàng sẽ bị bọn quý tộc mặt trăng vốn có thâm thù với Nular - bố của cô - chèn ép. Lumica là người ở cạnh bên, cô đã động viên người chị của mình trong những thời khắc khó khăn nhất, cô khuyên chị mình rằng hãy làm lại từ đầu. Kết quả, Lunar quay trở lại thi đấu bóng đá và đạt thành tích rất tốt ở một câu lạc bộ thuộc Kazakhstan khi giành chức vô địch và lọt vào vòng 1/8 cúp C1.
Quay trở lại hiện tại, sau một khoảng thời gian hồi tưởng, Lumica rơm rớm nước mắt khi nhớ về người chị của mình:
- Chị ơi ...
Đôi mắt ầng ậng nước, Lumica nhắm đôi mắt lại. Giọt nước mắt lăn dài trên má, Lumica tự hứa với lòng mình:
- Em sẽ tìm ra kẻ trộm mộ cho chị!
*
Về phần Hiếu và Kriknak, hai đứa nó trở về lâu đài Bóng Đêm. Trên đường về, hai đứa nó đi ngang qua một tiệm nước giải khát. Kriknak hỏi:
- Uống nước không? Uống cho đỡ buồn.
- Ờ ...
Kriknak vào trong mua hai ly Coca. Trong lúc đang chờ đợi, Kriknak nhìn thấy một người nào đó rất quen thuộc.
- Mẹ!
- Hử ... Ủa Kriknak, con làm gì ở đây thế? - Krixi quay lại.
- Con đang trên đường về lâu đài, đi ngang qua đây mua nước thôi.
Mua nước xong, Kriknak và Hiếu định đi tiếp nhưng Krixi gọi hai đứa lại:
- Nè, giờ trễ rồi, hai đứa đến nhà của cô nghỉ ngơi đi. Hình như ngày mai là Hiếu tham dự đấu trường 405 đúng không?
- Đúng ạ.
- Vậy thì đến nhà của cô, nhanh lên.
Thế là, Krixi dẫn Hiếu và Kriknak về nhà mình. Trên đường về, cả ba vừa đi vừa nói chuyện với nhau vui vẻ. Kriknak hỏi:
- Mẹ ơi, mai mình ăn súp cua hả mẹ?
- Con muốn ăn hả?
- Không, tại con thấy mẹ mua súp cua nè.
Krixi nhìn lại ly súp cua mình đang cầm rồi trả lời:
- À, mẹ mua cho cô Payna ấy mà.
- Payna hả? - Hiếu thốt lên.
- Nhóc sao vậy? - Krixi ngạc nhiên.
Hiếu xua tay:
- À không, không có gì ...
Ngoài ra, bọn họ còn nói những chuyện trên trời dưới đất nữa. Sau một hồi, cả ba về đến nhà. Baldum đứng chờ sẵn ngoài cửa, vừa thấy Krixi thì cậu ta chạy ra:
- Có không?
- Đây nè. - Krixi đưa ly súp cho Baldum.
Kriknak ngạc nhiên:
- Sao lại đưa chú Baldum vậy mẹ?
- À, cô Payna không đi được nên Baldum mới ra nhận giùm đó con.
- Tôi về nha ... - Baldum định ra về thì nhìn thấy Hiếu - Ủa ...
Thằng Hiếu giật mình:
- Hả ... gì?
- Hiếu đấy hả? - Baldum soi khá kĩ thằng Hiếu.
- Đúng rồi, có gì sao?
Cậu ta soi gì đó một lúc nữa rồi ra về:
- Không có gì đâu, lâu quá không gặp.
- Hú hồn ... - Hiếu đặt tay lên ngực - Tưởng bị gì chứ.
Krixi không để ý lắm đến thái độ của Hiếu, cả ba vào trong nhà. Bây giờ cũng tối, cả ba không tắm khuya mà quyết định ngủ luôn, sáng mai tắm một thể.
Nhà của Krixi chỉ có một chiếc giường bởi trước khi có Kriknak thì nhà này chỉ có hai người. Kriknak được sinh ra ở lâu đài Bóng Đêm nên cậu ta ở đó nhiều hơn ở trong rừng, lâu lắm mới về rừng. Krixi cũng định sắm một chiếc giường nữa nhưng rồi cảm thấy làm vậy thì nó chật nhà nên thôi.
Do hiện tại thiếu giường, Krixi quyết định xuống đất nằm. Cô ngủ rất nhanh, chừng năm phút là đã chìm vào giấc ngủ.
Ở trên