Từ giã thị trấn nghèo Xtalov, cả ba quyết định trở về lâu đài Khởi Nguyên bởi nếu cứ ở đây thì sớm muộn gì cũng bị truy nã toàn quốc và chết.
Trưởng làng hộ tống bọn tôi đến một ga xe lửa, ba người chào tạm biệt rồi lên xe. Tiếng tàu tu tu vang lên và bắt đầu chạy. Trong suốt chuyến tàu ấy, tôi ngắm cảnh. Marja cầm điện thoại lướt lướt, bất chợt cô ấy thốt lên:
- Ơ này, hôm nay đá vòng bảng này! Athanor đá đấy.
- Wao! Tuyệt quá! Đội mình đá với đội nào vậy?
- Để ta xem ... đội Athanor thi đấu với đội ... đội gì đây nhỉ? Tunisia.
Tôi trầm trồ:
- Chà chà, đội này cũng không phải dạng vừa đâu, kì World Cup vừa rồi có sự tham dự của đội này đó.
- Bảng của Athanor còn có cả đội tuyển Anh nữa.
- Căng.
Phúc hỏi:
- Còn đội nào nữa không?
- Ba đội bên bảng còn lại là Úc, Honduras và Palau.
Nghe Marja đọc tên ba đội, thằng Phúc thở dài:
- Bên mình thua chắc.
- Sao kì vậy? Chưa đá mà? - Tôi ngạc nhiên.
- Bảng mình toàn đội mạnh không, đá sao lại.
Tôi cười xòa:
- Không sao đâu. Mình được thi đấu với những đội mạnh là dịp để mình thử sức phá bỏ giới hạn của bản thân đấy, chứ đá với đội yếu mãi thì không tiến bộ được đâu.
- Chị cũng nghĩ vậy, liên đoàn bóng đá mời khéo đấy.
- Thế trận đấu tổ chức ở đâu vậy?
Marja đọc, mắt vẫn nhìn vào điện thoại:
- Trận đấu được tổ chức tại sân vận động mới ở thành phố Froze.
- Sân đó là sân nào vậy?
- Sân đó là ... sân mới.
Tôi ngạc nhiên:
- Là sân nào cơ?
- Thôi, để đến nơi chị dẫn mấy đứa đi xem.
- Coi đá banh luôn chứ chị? - Tôi hỏi.
Marja vuốt tóc suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Chị nghĩ là được, nhưng mấy đứa nên cải trang một chút để tránh vướng vào những rắc rối không cần thiết. Dù sao thì mấy đứa cũng đang bị truy đuổi.
- Thế tụi em làm thế nào?
- Cứ để chị lo cho, trận đấu bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều nay, còn sớm mà.
Xe lửa cứ chạy, chạy đều. Ba người lại tiếp tục bàn những câu chuyện thú vị, trong đó tôi cũng bày tỏ mong muốn được gặp Sinestrea. Phúc cười:
- Mới xa nhau có một tuần mà đã nhớ nhau rồi à?
- Ơ hay ... mày buồn cười nhỉ. Yêu nhau thì xa nhau một giây cũng đủ nhớ nhau da diết rồi đấy.
- Rồi rồi! - Phúc xua tay.
Marja mỉm cười không nói gì.
*
Mười giờ sáng, cả ba đến ga. Xuống trạm, Marja đi tìm một tiệm quần áo. Cơ mà ... tiệm quần áo hôm nay đông phết, cả ba phải xếp hàng khá là lâu. Tôi thấy mấy người đi ra cầm trên tay những túi xách khá là đẹp, tôi hi vọng quần áo ở đây đẹp. Cơ mà ... mua quần áo ngụy trang chứ đâu phải mua quần áo đi trình diễn thời trang đâu nhỉ.
Marja đưa cả hai đứa vào trong, chủ yếu Marja lựa quần áo chứ tôi cũng không biết lựa gì. Hai thằng ngồi bấm điện thoại, thỉnh thoảng nói vài câu rồi đứng lên thử đồ.
- Nhóc thấy sao?
- Cũng được, khá ổn đấy.
Marja mua cho tôi một cái áo khoác màu đen, quần jean dài cùng với một cái khẩu trang đen. Mặc đồ thế này tôi hơi sợ vì nhiều khi người ta lại chú ý nhiều hơn. Nhưng thôi kệ, cải trang được là được.
Trong khi thằng Phúc đang thử đồ thì bất chợt tôi nhận ra một điều: nãy giờ Sinestrea và Dextra đang ở trong tiệm. Tôi mím môi:
- Chết thật ...
- Sao vậy nhóc?
- Kia kìa, nếu bị phát hiện là toang đấy.
Cô ấy đưa tôi vào trong một góc khuất, Sinestrea có vẻ cũng nhìn thấy dáng quen quen thì ngạc nhiên:
- Ơ ai mà giống Hùng vậy nhỉ?
- Gì, Hùng hả? - Dextra hỏi.
- Chẳng biết nữa, chắc không phải đâu.
Khi cả hai người họ ra khỏi tiệm thì cũng là lúc tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cẩn thận hơn, cô ấy còn mua cho hai đứa hai cái kính đen. Số tiền tổng cộng chắc tầm 28k vàng.
Tiền thì cô ấy không bận tâm lắm.
*
Chiều hôm ấy, Marja là người dẫn tôi và Phúc đến sân vận động mới để xem bóng đá. Sân vận động không bán vé, thật sự tôi cũng không biết bọn họ kiếm thu nhập như thế nào, nhưng mà ...
- Sân 11 xây chưa xong, lấy đâu ra tiền bán vé. Sân 5 thì người ta không lấy tiền. - Marja bảo.
- Nghe ngon vậy.
Cô ấy tiếp tục thuyết minh:
- Sân vận động này chính là sân nhà của câu lạc bộ Iced Man, sắp tới câu lạc bộ này sẽ tham dự giải hạng nhì Athanor.
- Chà chà ... thú vị đấy.
- Thích không, mấy đứa đăng kí tham dự câu lạc bộ, biết đâu sau này thành cầu thủ nổi tiếng đấy.
Tôi cười:
- Thôi, em không có năng khiếu vụ này.
Ngồi trên khán đài, tôi hồi hộp không biết trận đấu sẽ như thế nào. Phúc ngồi cạnh tôi lướt điện thoại. Tôi ngồi tám chuyện với Marja đủ thứ chuyện. Chợt ...
- Ơ đệt ... - Tôi giật mình.
- Gì thế nhóc?
- Kia kìa.
Marja nhìn lên theo hướng tay tôi chỉ, cô ấy khá ngạc nhiên khi Sinestrea và Dextra lại xuất hiện, bọn họ lại ngồi cạnh ba người mới căng chứ. Cô ấy nói nhỏ vào tai tôi:
- Nhóc cứ bình tĩnh, ngồi yên là được. Khi có bàn thắng thì