Hôm thành bị phá vỡ, Lương Nguyên Đế đốt mười bốn vạn cuốn sách cổ kim cùng đồ thư. Kho tàng tài bảo ở đâu chẳng một ai hay.
Quan Nguyên soái nước Ngụy là Vu Cẩn vì việc điều tra kho tàng này đã khảo đả làm chết mấy ngàn người, thủy chung vẫn chẳng được manh mối gì. Y sợ người biết nơi dấu trân bảo sẽ lén lút khai quật để lấy trộm, liền di chuyển mấy vạn bách tính ở Giang Lăng về hết Trường An. Kẻ bị giết, người bị chôn sống, cơ hồ không một ai thoát chết.
Mấy trăm năm nay vụ bí mật này thủy chung vẫn chưa khám phá ra được.
Thời gian đã lâu dài, người đời hầu như quên lãng.
Lăng tiểu thư còn nói:
Phụ thân nàng mất công nhiều năm, nào điều tra Giang Lăng phủ chí, nào nghiên cứu các loại cổ thư cựu lục. Lão đoán chắc kho tàng của Lương Nguyên Đế nhất định chôn dấu ở một nơi ngoài thành Giang Lăng.
Lương Nguyên Đế tính tình tàn nhẫn, chắc sau khi chôn dấu bảo vật, đã giết chết hết những ai biết vụ bí mật này. Vì thế mà Vu Cẩn khảo vấn trăm họ đủ cách, chung quy vẫn không tìm ra được vết tích.
Địch Vân nghe tới đây, trong lòng còn rất nhiều nghi vấn. Chàng liền hỏi:
- Đinh đại ca! Có phải đại ca biết vụ bí mật về bảo tàng này không? Bao nhiêu người vào trong ngục kiếm đại ca, chắc cũng vì muốn lấy bảo tàng?
Đinh Điển nhăn nhó cười đáp:
- Lăng tiểu thư nói với ta bấy nhiêu, ta chỉ biết phụ thân nàng ham của một cách ghê gớm. Lão đã văn võ toàn tài lại phú quý đến thế, không hiểu còn muốn lấy bảo tàng làm gì?
Sau ta cùng nàng đàm luận về những kiến văn trên chốn giang hồ. Dĩ nhiên vụ ba anh em đồng môn Vạn Chấn Sơn định giết sư phụ để đoạt kiếm phổ ở bờ sông cũng không dấu nàng. Ta lại cho nàng hay về chuyện Thần Chiếu Kinh và Liên Thành Quyết...
Chúng ta tiếp tục cuộc đời sung sướng được hơn nửa năm thì một hôm, nhằm ngày mười bốn tháng bảy, Lăng tiểu thư bảo ta:
- Điển ca! Công việc giữa chúng ta, tiểu muội đã cho gia gia hay và xin lão nhân gia tác chủ, để khỏi phải lén lút thế này hoài...
Nàng chưa dứt lời đã chúi đầu vào lòng ta dường như có ý e thẹn.
Ta bảo nàng:
- Nàng là một vị thiên kim tiểu thư, ta chỉ e lệnh tôn không chịu.
Nàng đáp:
- Gia tổ cũng là người võ lâm, chỉ có gia phụ ra làm quan, còn tiểu muội chẳng hiểu chút võ nghệ nào. Gia phụ rất cưng chiều tiểu muội, nhất là từ ngày má má mất đi, tiểu muội nói gì gia gia cũng chiều lòng.
Ta nghe nàng nói vậy dĩ nhiên cao hứng muốn chết.
Ngày rằm tháng bảy, giữa ban ngày đáng lẽ ta nằm ngủ, nhưng không sao nhắm mắt được. Đến nửa đêm ta lên lầu Lăng tiểu thư để gặp nàng thấy nàng mặt đỏ bừng nói:
- Gia gia đã bảo nhất thiết đều nghe lời tiểu muội.
Ta sung sướng đến ngây người ra. Hai người nhìn nhau cười hì hì.
Chúng ta dắt tay nhau xuống lầu, chợt nhìn dưới ánh trăng thấy trong vườn hoa có mấy chậu hoa vàng đặc biệt tươi đẹp. Những cánh hoa vàng tựa hoàng kim, lấp loáng có ánh sáng. Bông giống như hoa sen chỉ nhỏ hơn một chút. Cả hai người cùng thích chơi hoa liền tới gần thưởng ngoạn.
Lăng tiểu thư tấm tắc khen là hoa lạ chưa từng thấy bao giờ.
Chúng ta cúi xuống ngửi xem mùi hương thế nào...
Địch Vân nghe Đinh Điển thuật lại chuyện cũ dưới ánh trăng tỏ, cùng ý trung nhân dắt tay thưởng ngoạn kỳ hoa, thật sung sướng hơn cả thần tiên, mà trong giọng nói của y đầy vẻ âm thầm sợ sệt, khiến chàng cơ hồ nghẹt thở, tưởng chừng trong khu vườn hoang này có nhiều ác quỷ sắp nhảy xổ đến.
Đột nhiên chàng nhớ tới một danh tự liền lớn tiếng la hoảng:
- Phật Tòa Kim Liên!
Khóe miệng Đinh Điển lộ một nụ cười nhăn nhó rồi nói:
- Huynh đệ không phải là người đần độn nữa rồi. Sau này một mình huynh đệ bôn tẩu giang hồ, không đến nỗi thua thiệt. Có thế tiểu huynh mới yên tâm.
Địch Vân nghe y nói mấy câu đầy vẻ tha thiết thương yêu, chàng không nhịn được, nước mắt chạy quanh, hằn học nói:
- Lão cẩu quan Lăng Tri phủ kia. Lão... lão không chịu gả con gái cho đại ca thì thôi, sao còn dùng độc kế để làm hại đại ca?
Đinh Điển đáp:
- Khi đó ta không đoán ra được. Ai ngờ nhưng bông hoa vàng tươi thắm đó lại là thứ Phật Tòa Kim Liên ác độc vô cùng! Ta vừa ngửi tới, đầu óc choáng váng.
Còn Lăng tiểu thư lảo đảo mấy cái rồi ngã lăn ra. Ta vội đưa tay đỡ nàng thì chính ta cũng đứng không vững. Ta đang vận khí điều tức để chống chất độc thì đột nhiên trong bóng tối có mấy hán tử tay cầm binh khí xông tới. Ta chỉ đón đỡ được mấy chiêu, mắt tối sầm lại rồi không biết gì nữa...
Khi ta tỉnh lại thấy chân tay mình đều bị đeo xiềng khóa. Cả xương tỳ bà cũng bị xuyên thủng để luồn xích sắt.
Lăng Tri phủ mặc thường phục thẩm vấn trong nhà hoa sảnh. Những người chầu chực bên lão không phải bọn sai dịch ở nha môn, mà là anh em trong bang hội của lão.
Dĩ nhiên ta nổi tính quật cường, lớn tiếng thóa mạ.
Lăng Tri phủ sai người khảo đả rất hung dữ một hồi rồi bức bách ta đưa Thần Chiếu Kinh cùng kiếm quyết rạ..
Y dừng lại một chút, nói tiếp:
- Những việc về sau huynh đệ đã biết cả rồi. Cứ ngày rằm mỗi tháng Lăng Tri phủ lại đem ta ra khảo đả một chập và bức bách ta đưa võ kinh cùng kiếm quyết cho lão, nhưng thủy chung ta chẳng nói gì. Tính nhẫn nại của lão cũng ghê gớm. Tình trạng này kéo dài từ bấy đến nay.
Địch Vân hỏi:
- Còn Lăng tiểu thư thì sao? Sao cô không nghĩ cách giải cứu đại ca? Về sau đại ca luyện được Thần Chiếu Công, đi lại như thường sao không đến thăm cô, mà lại cứ ở trong ngục chờ cho đến lúc cô chết?
Địch Vân hỏi liền mấy câu, lại hỏi cả đến tại sao Lăng tiểu thư không vào ngục thất thăm hỏi?
Đinh Điển lại một phen đầu óc choáng váng. Toàn thân tựa hồ bay nhảy trên không. Y vươn tay sờ soạng loạn lên, tưởng chừng muốn tìm cái gì để bám víu.
Địch Vân nắm lấy tay y thì y giật mình kinh hãi, giựt mạnh ra nói:
- Tay ta có chất độc. Huynh đệ đừng đụng vào.
Địch Vân trong lòng rất đau xót mà không biết làm thế nào.
Đinh Điển ngất đi một hồi. Sau y dần dần tỉnh lại, mở mắt ra hỏi:
- Vừa rồi huynh đệ nói những gì?
Địch Vân chợt nhớ tới một điều, liền đáp:
- Đinh đại ca! Dường như còn một điều đại ca chưa nghĩ tới là Lăng tiểu thư có thể nghe phụ thân nàng, cố ý lừa gạt đại ca định lấy...
Đinh Điển tức quá quát lên:
- Thúi lắm!
Y vươn tay ra muốn đánh chàng một cái.
Địch Vân biết mình lỡ lời, không muốn đỡ gạt, cam chịu một quyền.
Chẳng ngờ thoi quyền của Đinh Điển giơ lên rồi không đánh xuống. Y ngơ ngác trợn mắt ngó Địch Vân một lúc, từ từ thu quyền về nói:
- Huynh đệ! Huynh đệ bị cô gái phụ tình, tưởng bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ đều thế cả. Tiểu huynh không trách huynh đệ về điểm này. Nhưng giả tỷ Sương Hoa nghe theo lời dẫn dụ của phụ thân nàng dùng mỹ nhân kế để lừa gạt ta lấy Thần Chiếu Kinh và Liên Thành Quyết thì thật dễ dàng. Nàng cần gì phải gạt ta, chỉ bảo một câu là ta lập tức đưa cho nàng ngay. Thậm chí nàng không phải nói rõ, chỉ hơi ngỏ ý một chút ta cũng giao rồi. Nàng đem võ kinh, kiếm quyết đưa cho phụ thân cũng được, hay thí cho ăn mày cũng xong. Dù nàng xé nát ra hay đốt chơi cũng không sao. Nàng muốn làm gì với những cái đó, ta quyết chẳng chau mày.
Địch huynh đệ! Bất luận kỳ thư chí bảo gì trong võ lâm cũng không thể so bì với Sương Hoa được. Đối với nàng ta coi kỳ thư chí bảo như đất bùn mà thôi. Lăng Thoái Tư văn võ song toàn cũng uổng. Lão ngu xuẩn đến nỗi không biết bảo con gái đòi ta mà lấy thì khi nào ta dám cự tuyệt?
Địch Vân đáp:
- Không chừng lão đã bảo Lăng tiểu thư rồi nhưng nàng không chịu.
Đinh Điển lắc đầu nói:
- Nếu có chuyện đó Sương Hoa quyết chẳng giấu ta.
Y thở dài nói tiếp:
- Lăng Thoái Tư là con người ham muốn công danh lợi lộc, coi kim ngân tài bảo trọng hơn tánh mạng. Lão suy bụng mình để đo lòng người, cho là khắp thiên hạ ai cũng trọng tài khinh nghĩa như lão. Dù con gái lão đòi những cái đó ta cũng nhất định không chịu. Trái lại còn lộ hình tích để ta tìm cách đề phòng. Ngoài ra còn nguyên nhân nữa:
Lão đã làm Hàn Lâm lại làm Tri phủ mà con gái lén lút giao kết với một gã quê mùa áo vải như ta tất trong lòng thống hận, cho là điếm nhục gia phong, tất tìm cách giết ta.
Đinh Điển kể tiếp:
- Lăng Tri phủ bắt ta rồi xục tìm trong người không thấy võ kinh bí quyết.
Lão lại đến chỗ ta ở lục lọi khắp nơi, dĩ nhiên cũng chẳng ích gì. Ngày rằm mỗi tháng, lão khảo đả không đem lại kết quả liền phái người giả làm tù phạm đem giam vào với ta một chỗ, tưởng để dò hỏi được gì chăng? Những người giả mạo thóa mạ Lăng Thoái Tư đủ điều, nhưng ta coi bộ họ hiểu ngay. Đáng tiếc hồi ấy ta chưa luyện thành Thần Chiếu Công, khí lực không có mấy, thành ra không thể đánh đập bọn chúng một cách tàn nhẫn.
Y kể tới đây, môi lộ trên một nụ cười nói tiếp:
- Huynh đệ thật xúi vận, bị ta đánh đập khổ sở. Nếu huynh đệ không tự tử thì còn bị ta hành hạ cho đến ngày nay hay mất mạng rồi cũng chưa biết chừng.
Địch Vân nói:
- Tiểu đệ bị người hãm hại. Nếu không được đại cạ..
Đinh Điển xua tay ra hiệu cho chàng đừng nói rồi ngắt lời:
- Đó là cơ duyên. Trên đời mọi sự đều có chữ duyên.
Y liếc mắt ngó thấy trong đám gạch ngói ở góc vườn có mọc một cây hoa tía nhỏ bé, đang lay động trước gió đầy vẻ cô tịch thê lương, liền nói:
- Huynh đệ ra hái vào đây cho ta.
Địch Vân theo lời lại ngắt bông hoa đặt vào lòng bàn tay y.
Đinh Điển cầm lấy bông hoa tía nhỏ bé chú ý nhìn ngắm, thủng thẳng nói:
- Bị Lăng Thoái Tư xuyên thủng xương tỳ bà, giam vào ngục thất, ta đã hiểu rõ nhất định lão sẽ giết ta. Ta đưa võ kinh, kiếm quyết ra sớm ngày nào là lão hạ thủ ngày đó. Bằng ta ráng chịu đau khổ không nói thì lão vì lòng ham tài bảo lại không hại ta ngay. Lão có xiềng xích khảo đả cũng chỉ làm cho đau đớn ngoài da thịt, chứ không đưa ta vào đất chết.
Địch Vân nói:
- Đúng thế! Hôm ấy tiểu đệ giả vờ muốn giết đại ca, khiến tên ngục tốt rất hoang mang, không dám hung hăng bá đạo nữa.
Đinh Điển kể tiếp:
Ta bị giam trong ngục được hơn một tháng, vừa căm tức vừa nóng nảy cơ hồ phát điên.
Một hôm vào lúc trời tối có tên nha đầu đến thăm. Thị tên gọi Cúc Hữu, một nữ tỳ kề cận Lăng tiểu thư. Ta được quen biết Sương Hoa ở Võ Xương cũng vì câu nói đầu tiên của thị mà ra.
Chẳng hiểu Sương Hoa phải đút lót bao nhiêu tiền mới được bọn ngục tốt dẫn thị vào thấy mặt ta. Nhưng Cúc Hữu chẳng nói một câu nào, cũng chẳng giao thơ từ hay vật gì cho ta, chỉ đứng ngây người ra nhìn ta.
Tên ngục tốt tay cầm đao chỉ mũi vào lưng thị khiến ta hiểu ngay gã rất sợ Lăng Tri phủ biết chuyện, nên chỉ cho thị