Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Đường quá hẹp, hai người đi trong đó đều phải hơi khom lưng, quanh co vòng vèo, không nhìn xuyên được.
Trong mắt Tuyên Cơ toàn là bóng lưng Thịnh Linh Uyên, nhất thời hắn lại không thể tiếp lời.
Thịnh Linh Uyên sẽ không tiếc rẻ biểu đạt. Nếu cần thiết, thậm chí hắn sẽ phóng đại một cách thích hợp, ví dụ như đôi khi cảm giác trong lòng hắn thật ra là “một”, hắn cũng có thể biểu đạt ra hiệu quả “mười”, người ngoài nhìn còn thấy rất chân thành. Điều này khiến cho cả người yêu hắn lẫn người phỏng đoán hắn đều cùng không chắc, không biết trong một nụ cười rạng rỡ của bệ hạ rốt cuộc có mấy cái răng là thật lòng.
Nhưng Tuyên Cơ biết, có một số việc, Linh Uyên sẽ không nói.
Khi còn nhỏ, hắn không nói với người ta về tình mẫu tử; thời thiếu niên không luận kiếm với người khác; sau khi Đông Xuyên ra đi theo một mồi lửa, hắn không nói về tình huynh đệ tay chân nữa.
Thỉnh thoảng nhắc tới “mẫu hậu” Trần thị, Thịnh Linh Uyên luôn chỉ nói vài câu ngàn bài một điệu: bắt đầu khen từ đức hạnh và công tích của Trần thị, đắp nặn bằng một đống phép tu từ phô trương, cuối cùng bày tỏ đơn giản là “ơn mẹ khó báo”… cho nên cũng không định báo luôn, giống bản thảo diễn thuyết mấy chục năm chưa từng thay đổi.
Hắn không hay nói xấu Trần thị, giống như hắn cũng không hay nói tốt cho thiên ma kiếm vậy. Nếu phải đánh giá kiếm linh Đồng với người ngoài, Thịnh Linh Uyên vốn giỏi miệng lưỡi sẽ lập tức nghèo vốn từ, không khen được gì khác ngoài “làm bạn nhiều năm” và “trung nghĩa đáng tin cậy”. Từng có dạo, Tuyên Cơ hoài nghi rằng ngoại trừ vài người ít ỏi nhìn họ lớn lên như Đan Ly và Ninh vương, hình tượng của mình trong lòng rất nhiều người lúc ấy chính là một người thiện lành kinh điển.
Về phần Đông Xuyên, lúc A Lạc Tân còn sống, mỗi khi nhắc đến tên ấy, Thịnh Linh Uyên đều mang một bụng sầu, đau đầu gã không tươi sáng bằng đám tiểu nha đầu trong tộc, tính tình vừa khó ưa vừa khốn nạn, khi không còn thích chui vào ngõ cụt, chẳng biết đến mùa quýt năm nào mới có thể lớn lên. Nhưng mùa quýt năm nào chưa đến, tộc vu nhân đã không còn. Từ đó về sau, trong lòng hắn, A Lạc Tân không còn là đứa trẻ ương bướng khiến người ta sầu lo nữa. Thịnh Linh Uyên không che giấu công và tội của A Lạc Tân, đứng trên lập trường của nhân tộc, theo lời hắn, A Lạc Tân là minh hữu, là tộc trưởng thiếu niên khiến người ta tiếc hận, gã phản bội và nhập ma là tổn thất lớn lao của nhân tộc… Hắn chưa bao giờ nói nỗi đau mất A Lạc Tân, việc tự tay chém hơn bốn mươi ngàn đầu vu nhân có ý nghĩa gì đối với mình.
Đây là lần đầu tiên Tuyên Cơ nghe thấy hắn nói thẳng ra lời gần như nản lòng và oán phẫn thế này.
Tuyên Cơ lao tới phía trước vài bước: “Ngươi vừa nói gì? Hãy lặp lại lần nữa.”
Thịnh Linh Uyên: “Ta nói chẳng có ý nghĩa…”
“Câu trước,” Tuyên Cơ bắt lấy tay hắn, “ngươi nói ngươi ‘chỉ có’, ngươi chỉ có cái gì?”
“Ta chưa hề nói ngươi, đừng có mà mặt dày mày dạn nữa.” Thịnh Linh Uyên vừa rút tay mình ra, vừa cười mắng, “Sao ta nói gì ngươi cũng phải tận dụng triệt để mà ôm về mình, ngươi…”
“Linh Uyên,” Tuyên Cơ ngắt lời hắn, “nếu ta cũng có thể cầu nguyện, ta hi vọng chúng ta có thể làm một đôi phàm nhân.”
Tốt nhất là sinh ra ở thời đại này, tốt nhất là gia đình bình thường.
Một kẻ là trẻ ranh nghịch ngợm phá phách, một người là anh giai từ nhỏ thông minh hiểu chuyện.
Anh giai chắc chắn từ nhỏ chính là “con nhà người ta”, thằng nhóc đội sổ nhà bên mỗi lần xơi chổi lông gà của cha mẹ, đều được một tràng “mày xem Linh Uyên nhà người ta”. Dần dà, đại khái sẽ có rất nhiều “oán hận chất chứa”, vì thế họ không vừa mắt lẫn nhau, cãi nhau từ nhỏ đến lớn…
Đang cãi thì một trận gió xuân thổi qua, không biết là tơ lòng nào để lung tung, bỗng nhiên rung động, không thể vãn hồi.
Thịnh Linh Uyên chắc chắn không muốn khiến việc công khai trở nên rất thảm thiết, hắn làm mọi việc đều có kế hoạch. Nhưng mà thêm một Tuyên Cơ thì không nhất định, Tuyên Cơ là kẻ “được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều” mà Chủ nhiệm Tiêu cộp dấu chính thức, là “thay đổi” mà kế hoạch không theo kịp, làm không khéo, cuối cùng vẫn phải kết thúc bằng gà bay chó sủa.
Vậy phải làm thế nào đây?
Đại khái… trong dòng thời gian rất dài lâu, sẽ từ từ hòa giải với những người thân không thấu hiểu, coi như nhấm ra mùi vị nhấp nhô khúc chiết từ những việc vụn vặt hằng ngày, sống một đời đắng cay ngọt bùi.
Chờ đến khi tóc bạc da mồi, cùng nhau ngồi trong công viên chơi cờ tướng, còn cãi nhau vì ai đi lại, ai gian lận, đến mức không ai thèm để ý tới ai, nằm ngủ cũng quay lưng về phía nhau. Sáng sớm hôm sau dậy đối mặt nhìn nhau, hai ông già lẩn thẩn chỉ nhớ mới cãi nhau xong, không ai nhớ nổi là vì sao, tự dưng lại hòa thuận.
Thịnh Linh Uyên hơi thất thần, rõ ràng hai người họ không cộng cảm, chẳng biết tại sao, hắn lại như đã nhìn thấy cả một đời trong mắt Tuyên Cơ.
Hắn đang định nói gì đó, đột nhiên sửng sốt: “Khoan đã, ngươi có cảm thấy không?”
Tuyên Cơ định thần lại, nhìn theo ánh mắt hắn: “Có gió.”
Trong địa đạo chật hẹp, một làn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, lướt qua lông vũ Tuyên Cơ dùng để chiếu sáng. Lông vũ ấy run rẩy theo gió, làm bóng hai người cũng lắc lư theo.
Lúc này, hai người họ đã đi xuống dọc theo địa đạo khoảng hơn ba mươi mét. Địa đạo chắc tương tự xoắn ốc, vòng quanh rễ cây cổ thụ kia, từng vòng dốc đứng, đi chóng hết cả mặt. Trong khi nói chuyện, hai người lại đi một vòng lớn, phía trước đột nhiên hết đường, một bức tường đá chặn trước mặt họ.
“Đường cụt?” Tuyên Cơ đi tới, bỗng nhiên lại nhíu mày. Mùi vạc đồng thau càng nồng hơn ngấm qua kẽ tường, pha lẫn mùi máu tươi, có thể nghe thấy tiếng gió sau tường, giống như có một khoảng trống rất lớn bên kia. Hắn gõ bức tường đá, “Ta nên phá hoại bằng bạo lực, hay là nói ‘Vừng ơi mở…’”
Chữ “ra” còn chưa nói xong, bức tường đá đã nhúc nhích.
Tường đá trông khá dày nặng chẳng khác nào một cánh cửa sống nhẹ tênh, vừa chạm đã di chuyển, nghe “két” một tiếng. Gió nhẹ ẩm ướt mang theo mùi tanh thốc đến, bức tường đá ấy “két két” xoay hơn nửa vòng, để lộ ra “động thiên” giấu đằng sau.
Lông vũ dùng để chiếu sáng rơi xuống.
Sau bức tường là một vực thẳm không nhìn thấy đáy, bộ rễ cây cổ thụ màu tím sậm bên cạnh như kiếm bén đâm thẳng xuống tâm Trái Đất. Lông vũ bồng bềnh bay xuống, không biết đã rơi bao sâu, dần dần biến thành một điểm sáng nhỏ. Sau đó, ánh sáng ấy càng lúc càng yếu, rốt cuộc biến mất trong một khoảng tối tăm.
Bên dưới dường như là cõi u minh vạn trượng.
“Ta… nói cho ngươi biết một tri thức ít ai hay,” Tuyên Cơ nuốt nước bọt, “tộc có cánh bọn ta đôi khi cũng sẽ sợ độ cao. Linh Uyên, ngươi xác định hai ta đoán không sai chứ? Mạnh Hạ này thật sự là ảnh nhân? Ta thấy con tê tê cũng chẳng đào được hố sâu thế này, bà ta không phải là cái khoan thành tinh chứ?”
Lời hắn nói vang lên tiếng vọng. Tiếp đó, dưới vực sâu “ù” một tiếng giống như đáp lại hắn, cát đá rào rào rơi xuống, rung động mạnh khiến người ta đầu váng mắt hoa.
Tuyên Cơ vội vàng hạ thấp giọng: “Ối, mất mặt quá, nói xấu bị người ta nghe thấy rồi.”
Thịnh Linh Uyên: “Xuống dưới thử xem.”
Tuyên Cơ “ừm” một tiếng, ôm lấy thắt lưng hắn, đôi cánh dang ra, bay xuống vực sâu.
Đôi cánh ấy rộng lớn sáng rực, vừa xòe ra thì cả sơn động đều trở nên sáng sủa, mang họ lao vun vút xuống. Nhưng nếu bên trên có người, sẽ phát hiện ánh sáng trên cánh Tuyên Cơ càng lúc càng ảm đạm, hệt như lông vũ rơi xuống của hắn. Chẳng bao lâu sau, hai người đã lặng yên bị vực thẳm nuốt chửng.
Thịnh Linh Uyên cảm nhận thấy sự khác thường trước: “di động hiệu quạ đen” của hắn dường như tín hiệu không tốt, âm thanh bên phía Tiêu Chinh trở nên đứt quãng.
“Nếu thứ này được bố trí từ hơn ba ngàn năm trước, vậy thì tác dụng của nó chắc hẳn không phải là sinh ra ‘âm vọng’. Âm vọng là độc quyền của viện nghiên cứu Cục Dị khống thế kỷ trước.” Tiêu Chinh trầm ngâm một lát, phân công cấp dưới, “Đi tra xem thiết bị âm vọng trên máy bay của Phòng Khắc phục hậu quả còn hay không.”
Muốn điều phối sử dụng thiết bị âm vọng từ trụ sở chính, phải làm không ít thủ tục hành chính, máy duy nhất tương đối tự do nằm trên máy bay của Phòng Khắc phục hậu quả, tiện cho họ mang đi các nơi trên cả nước. Thời điểm tòa nhà trụ sở chính sập, máy bay của Phòng Khắc phục hậu quả mới trở về, vừa hay đậu ở vòng ngoài sân bay, thuộc nhóm đầu tiên rơi xuống từ tầng ba mươi sáu. Lúc này, đống đổ nát vẫn chưa được dọn sạch, đội chạy việc bên ngoài ở lại trông giữ trụ sở chính Cục Dị khống nhận được mệnh lệnh, lập tức gác lại hết các việc khác, bới tung phế tích lên.
“Chủ nhiệm Tiêu, không tìm được xác của thiết bị âm vọng trong phế tích.”
“Nói cách khác,” Tiêu Chinh quay đầu nói với con quạ đã im lặng cả buổi, “đồ đằng chu tước trải rộng khắp đại lục này có thể hiểu là một cái loa lớn à? La Thúy Thúy lấy trộm thiết bị âm vọng, thông qua phương pháp nào đó, ‘kết nối’ với đại trận này, khiến tất cả thực vật đều thành miệng của hắn. Thế bệ hạ, tại sao La Thúy Thúy có thể làm như vậy? Hắn ‘kết nối’ với ‘loa’ này bằng cách nào? Chỉ
bởi vì hắn là hệ thực vật à? Chúng ta bây giờ còn thiết bị âm vọng khác, đã phác họa ra hình dạng của cả trận pháp, nếu tôi có thể tìm được khả năng đặc biệt hệ thực vật khác, phải chăng có thể nối một âm vọng nữa vào, tranh biện với mấy lời mê hoặc thần trí này?”
Thịnh Linh Uyên chỉ nghe thấy mấy chữ trước của hắn: “Ngươi nói gì?”
Con quạ trước mắt Tiêu Chinh đột nhiên gục đầu, sương đen nổi lên trên người, thoạt tiên hợp thành một chữ “ngươi” lờ mờ, đoạn sau vẫn chưa thành hình, sương đen đã không nhúc nhích, có vẻ ngập ngừng muốn nói.
Tiêu Chinh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ban đầu không chú ý, vẫn đang tiếp tục nói: “Còn có vấn đề thứ hai, tại sao họ phải làm vậy? Gây mâu thuẫn giữa người thường với khả năng đặc biệt có lợi ích gì cho họ? Việc này thì có liên quan gì tới Xích Uyên?”
“Chủ nhiệm Tiêu,” người chạy việc bên ngoài bên cạnh bỗng nhiên ngắt lời hắn, “chờ chút, em cảm thấy biểu cảm của con quạ này không thích hợp lắm.”
Tiêu Chinh khựng lại, thấy con quạ ưu nhã thận trọng khi nãy dường như đột nhiên thộn ra, nét ôn hòa trong mắt biến mất. Nó đứng đực ở đó, hoảng sợ trợn mắt nhìn một vòng người xung quanh, sương đen quanh người cũng đông thành một cục.
Người chạy việc bên ngoài sầu lo nói: “Có phải tốc độ anh nói quá nhanh, lượng thông tin đưa vào quá lớn, khiến nó chết máy rồi hay không?”
“Tôn trọng chút, đừng nói bậy nói bạ.” Tiêu Chinh quát một tiếng, hơi tiến lại phía trước, “Bệ hạ?”
Hắn vừa ghé sát vào, con quạ chợt quẫy mạnh, sương đen trên người phút chốc tan đi. Ngay sau đó, nó quang quác đập cánh, xé giọng kêu một tràng thảm thiết, vỗ cánh hất cả mớ lông vào mặt Tiêu Chinh.
Tiêu Chinh: “…”
Cùng lúc đó, đồng tử Thịnh Linh Uyên hơi co lại – liên hệ giữa hắn với con quạ đã đứt.
Trên người con quạ có một luồng ma khí hắn đưa vào. Từ sau khi trưởng thành, Thịnh Linh Uyên có thể hoàn toàn khống chế sức mạnh của thiên ma, đến nay chưa từng xảy ra chuyện ma khí mất khống chế. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay mình, lòng bàn tay có vết chai do bút và đao kiếm để lại, là một đôi… tay người rất có sức mạnh.
“Tiểu Cơ,” Thịnh Linh Uyên nhìn chằm chằm bàn tay trống không của mình, chậm rãi nói, “ta nói với ngươi một việc, ngươi đừng hoảng, ta không cảm nhận được thiên ma khí nữa.”
Tuyên Cơ cười gượng một tiếng: “Ta nói một việc khác, ngươi cũng đừng hoảng…”
Trong khi nói chuyện, Tuyên Cơ lao tới vách đá gần như dốc đứng, hất Thịnh Linh Uyên lên trên. Cùng lúc đó, đôi cánh sau lưng Tuyên Cơ hóa thành ánh lửa, tan biến vào hư không.
Thịnh Linh Uyên phản ứng cực nhanh, năm ngón tay chộp lấy một tảng đá lồi lên trên vách núi, đồng thời cởi áo khoác dài, tung ra như roi, quấn lấy Tuyên Cơ. Hai người cùng đập lên vách đá dốc đứng. Thịnh Linh Uyên dùng một tay treo sức nặng của hai người, hít sâu một hơi, bả vai và khuỷu tay đau nhói, gân xanh trên mu bàn tay suýt nữa xé rách da.
Tuyên Cơ: “… Ta cũng không cảm nhận được cánh của ta nữa.”
Hắn chẳng những không cảm nhận được đôi cánh, còn cảm thấy thân thể nặng nề chưa từng có, ly hỏa lao vút trong huyết quản căn bản không nghe sai bảo.
Thịnh Linh Uyên gằn ra một câu qua kẽ răng: “Ngươi cầu nguyện vớ vẩn cái gì!”
Cái con quạ lông đỏ này!
Tuyên Cơ: “Ta nói hi vọng làm một đôi phàm nhân là có trạng ngữ! ‘Việc nơi này kết thúc, thiên hạ thái bình’, không phải chỉ một nửa biến thành phàm nhân, mẹ kiếp thế này là thế nào! Ta biết ngay ta vừa rồi đột ngột sợ độ cao là điềm xấu mà!”
Thịnh Linh Uyên không rảnh lải nhải với hắn, lúc này, bàn tay hắn treo lơ lửng, chỉ có ngón tay vịn mép tảng đá, sắp không cầm cự được. Nửa đời sau, hắn quá ỷ lại sức mạnh thiên ma, không còn chăm chỉ tu luyện như ngày bé coi mình là phàm nhân nữa, giờ đây ma khí đột nhiên biến mất, hắn cơ hồ có ảo giác mình trói gà không chặt.
“Quả thực thở không ra hơi…” Tuyên Cơ còn không quen hơn hắn, “Ta nói này, nhân tộc các ngươi mỗi ngày chịu lực hút của Trái Đất lớn như vậy, rốt cuộc làm sao cao như thế được? Với cả quần áo này mua bao nhiêu tiền, có bền hay…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe “roẹt” một tiếng, áo khoác của Thịnh Linh Uyên rách toạc.
Cái mỏ này vừa lắm!
Thịnh Linh Uyên: “Ngươi làm ơn đừng nói nữa!
“Ta phải khiếu nại nhãn hiệu cùi bắp này!” Trong tiếng quỷ khóc sói gào của Tuyên Cơ, một khuy tay áo kim loại trang trí trên áo khoác bị xé rách lăn xuống, va chạm với đá thành một tràng “đinh đang”.
Tuyên Cơ phút chốc ngậm miệng, hai người đồng thời tập trung nghe tiếng va chạm của kim loại và đá.
Nghe thấy khuy tay áo kia “bộp” một tiếng, dường như đã rơi lên cái gì mềm mại.
Tuyên Cơ: “Không sâu, hình như sắp đến đáy rồi… có điều tại sao nó không bắn lên? Bên dưới là cái gì?”
Thịnh Linh Uyên nhấc mạnh chiếc áo khoác dài lên trên, cả người Tuyên Cơ bị hắn xách lên.
Tuyên Cơ: “Chờ…”
Quần áo phàm tục không chịu được hoạt động kích thích như vậy, toạc ra làm đôi. Thịnh Linh Uyên lôi hắn lên bên cạnh, che chở trong lòng, đoạn buông tay ra. Hai người lăn xuống theo đường của chiếc khuy tay áo.
Cú ngã này thiếu điều làm văng luôn ngũ tạng lục phủ, ngực Thịnh Linh Uyên tê dại một lát, không hít vào được. Hắn suýt nữa mất đi ý thức… nhưng không hề bị thương.
Đồng thời, điện thoại di động không tín hiệu trong túi quần Tuyên Cơ bay ra, văng hơn mười mét, màn hình sáng lên.
Ánh sáng yếu ớt chiếu đáy vực thẳm, dưới thân họ là một mảng lá cây rất lớn, dày cộp như chăn lông. Đám dây leo xanh rì đó giống như mạch máu, từ chính giữa… một cơ thể người hiện ra.
Tứ chi “người” đó đều đã hóa thành cành cây, treo trên một chiếc vạc đồng thau quen thuộc.
Bộ rễ của tám gốc cây cổ thụ như chùy thép, ghim đám dây leo kéo dài ra bốn phía lên thứ gì đó – không phải là mặt đất.
Tuyên Cơ bò dậy, nhặt di động lên, rọi đèn pin, gạt đám dây leo rậm rạp dưới chân họ ra.
Nhìn thấy dây leo bị ghim vào một bộ xương khổng lồ.
Có cánh, to như nửa ngọn núi, đầu hướng về Xích Uyên – giống y hệt đồ đằng chu tước kia.
Tuyên Cơ ngây người một lúc lâu, cảm nhận được điều gì đó, gần như hơi run rẩy sờ bộ xương ấy.
Thịnh Linh Uyên: “Cái gì vậy?”
“Hình như ta đào trúng mộ của mình rồi.” Tuyên Cơ im lặng rất lâu, mới chầm chậm phun ra một hơi, “Thật kích thích.”
Nói đoạn, hắn giơ đèn pin lên, chiếu sáng người trên chiếc vạc đồng thau kia.
“Người” ấy đã thành xác khô, vẫn có thể thoáng nhận ra một chút hình dạng gương mặt.
Chính là La Thúy Thúy.
“Ông anh chân giò xông khói này ở đây lâu phết rồi đấy, có thể trực tiếp bưng lên bàn ăn rồi.” Tuyên Cơ thấp giọng nói, “Thế kẻ đi cùng chúng ta…”
“Chủ nhiệm Tiêu!”
Tiêu Chinh đang đội mớ lông chim đen sì trên đầu, nhảy lên nhảy xuống bắt con quạ đen bay lung tung: “Làm gì! Lại sao nữa?”
“Chủ nhiệm, bọn em phát hiện, trước khi tòa nhà trụ sở chính sập, La Thúy Thúy từng dùng thẻ công tác lên tầng tám mươi. Nhưng do tòa nhà đã bị hư hại, không thể xác nhận bên trong có thiếu thứ gì hay không.”
Tầng tám mươi trên mặt đất là kho vũ khí dự phòng của trụ sở chính.
Bên trong có rất nhiều đạn Bí Ngân.
Tiêu Chinh giật mình: đặc tính của đạn Bí Ngân là sẽ tự động vòng qua người bình thường, chỉ đuổi theo người có khả năng đặc biệt… hoặc là thể năng lượng dị thường.