Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Nếu Thịnh Linh Uyên thật sự để Tuyên Cơ ở “nơi an toàn”, một thân một mình đến núi Bích Tuyền, sau đó bị nhốt trong đây, mò mẫm đấu với ảnh nhân của yêu vương đến một mất một còn như kế hoạch của công chúa; nếu ảnh nhân của yêu vương bị “Củng Thành Công” bắn chết bằng một mũi tên vào lúc sung sức nhất, Cục Dị khống không phát huy vượt mức bình thường, A Lạc Tân cũng không phản chiến vào phút cuối, Xích Uyên sẽ bị sức mạnh của nhân ma đốt cháy. Khi ấy, Tuyên Cơ là thủ hỏa nhân, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đập vỡ khúc xương chu tước thứ ba mươi sáu.
Mà xương chu tước mặc dù chỉ còn lại một khúc cuối cùng, phong ấn cũng lung lay sắp đổ, nhưng dẫu sao đã trấn áp Xích Uyên ba ngàn năm, dư uy phong ấn cổ còn đó, chỉ cần khúc xương chu tước thứ ba mươi sáu vừa vỡ, Xích Uyên sẽ tạm thời tắt lửa. Như vậy, bất kể thời gian tắt lửa này là mấy chục năm, mấy trăm năm, hay là vài ngày, vài tháng, trong khoảng thời gian ngắn, pho tượng đều không thể nào lợi dụng lửa Xích Uyên thực thụ.
Thế mục đích bà ta sắp đặt tỉ mỉ, để ảnh nhân của yêu vương và thủ hỏa nhân lưỡng bại câu thương là gì?
Nếu không phải là vì lửa Xích Uyên, loại trừ đáp án sai, chỉ còn lại một mục đích: bà ta muốn diệt trừ thủ hỏa nhân.
Nhưng nếu chỉ muốn nhổ cỏ tận gốc, bà ta hoàn toàn có thể chờ đến khi mình hồi sinh hẳn, rồi quay lại đối phó Tuyên Cơ sau.
Bởi vì thứ nhất, trình tự này mà thay đổi một chút là độ khó sẽ khác hẳn.
Đại yêu ba ngàn năm như Tuyên Cơ hầu như có thể dẹp hết tất cả yêu ma quỷ quái thế gian. Mặc dù bình thường trông hắn có vẻ lơ tơ mơ, nhưng muốn xử lý hắn, trừ phi Xích Uyên cháy lại, xương chu tước vỡ nát, nếu không cho dù là thiên ma trở về, ngoại trừ dùng sắc đẹp dụ dỗ, thật sự chưa chắc có thể làm gì hắn.
Nhưng khi pho tượng hồi sinh thành “thần mới” của Xích Uyên thì khác. Thủ hỏa nhân dẫu sao cũng chỉ là kiếm linh bám trên xương chu tước, Tuyên Cơ không có năng lực khống chế Xích Uyên, mà còn dựa vào Xích Uyên một cách bị động, “chết đi sống lại” theo trạng thái của Xích Uyên. Khống chế Xích Uyên rồi, khúc xương chu tước, cũng chính là Tuyên Cơ sẽ bị bà ta nắm trong tay, muốn đập khi nào thì đập.
Muốn bóp quả hồng thì phải tìm quả mềm trước, muốn gặm xương cũng không cần thiết chọn gặm khúc cứng nhất trước.
Thứ hai, trước khi công chúa sống lại hoàn toàn, nguồn sinh mạng của bà ta chính là những pho tượng đó. Nhưng bởi vì các pho tượng đều được chế từ nguyên vật liệu tái sử dụng, số lượng có hạn, chúng đều là nhược điểm của bà ta. Cho nên một khi bị lộ ra trước mặt mọi người, bà ta nhất định phải mau chóng hoàn thành tiến trình “sống lại”, nếu không tượng nổ trước khi bà ta kịp sống dậy thì hỏng bét. Hơn nữa, chỉ cần đầu óc bà ta bình thường, cả quá trình đều nên là càng kín tiếng càng tốt.
Như vậy xem ra, dường như mọi sự sắp đặt của bà ta đều không hợp lý ngay từ ban đầu. Dẫu sao thì, tính kỹ lại, bà ta chỉ cần dụ Thịnh Linh Uyên đến núi Bích Tuyền, sau đó dùng phương pháp nào đó để hắn làm nhiên liệu là được rồi. Mặc dù việc này cũng rất khó khăn, nhưng bất luận thế nào, động tĩnh vẫn nhỏ hơn so với khiến toàn thế giới hoảng loạn, dẫn nổ Xích Uyên.
Một kế hoạch càng phức tạp thì khả năng sai sót càng cao, đây là nhận thức chung của những nhà âm mưu trên toàn thế giới.
Vậy… tại sao bà ta phải xử lý cồng kềnh như thế?
Chỉ có một cách giải thích, đó là bà ta không thể không làm như vậy, trình tự này không thể đảo ngược. Nói cách khác, trước khi đến bước đường cùng, buộc phải đích thân lộ diện, chắc chắn công chúa yêu tộc có lý do nào đó phải diệt trừ thủ hỏa nhân Tuyên Cơ này trước.
Mà bà ta tính kế quá chuẩn xác, vòng này lồng vòng kia, không chừa đường lui, điều ngoài ý muốn quả nhiên đã xảy ra.
A Lạc Tân đã chết ngắc rồi cũng phải làm cây gậy chọc cứt, thế nên Tuyên Cơ chẳng những sống khỏe, còn bị chiếc vạc đồng thau úp dưới núi Bích Tuyền cùng với Thịnh Linh Uyên.
Công chúa vừa nhận thấy không đốt được Xích Uyên, lập tức bất chấp tất cả, vội vã hành động, phơi hết tất cả “nhược điểm” của mình – những pho tượng đó ra trước mặt Cục Dị khống.
Bà ta trông thì có vẻ bình tĩnh, ung dung thuần thục, thật ra vẫn luôn giành giật thời gian.
Bà ta đang sợ hãi, muốn tranh thủ giành giật từng giây để sống lại trên di hài thiên linh chu tước trước khi mọi người có phản ứng, Cục Dị khống chưa kịp bắn phá hết tượng của mình.
Vậy thì… bà ta đang sợ điều gì? Bà ta đang giành giật thời gian với ai?
Vết sẹo hình giọt lệ nơi khóe mắt Thịnh Linh Uyên gồ lên, hắn nở một nụ cười mỉm từ tận đáy lòng. Hắn quả thực run rẩy không dừng được, vì bà ta đang sợ… Tuyên Cơ tiếp xúc đến di hài thiên linh chu tước.
Thịnh Linh Uyên vốn cho rằng, Xích Uyên sớm muộn gì cũng sẽ cháy lại, xương chu tước nhất định phải vỡ, đây là nước cờ không thể hóa giải. Để tái tạo thân thể Tuyên Cơ, bản thân hắn nhất định phải chết, bất kể là luyện lại thân kiếm thiên ma, hay là dùng thân thể hắn hồi sinh tộc chu tước như Đan Ly sắp đặt.
Ngoại trừ tử biệt, hai người họ chỉ có chết chung.
Kết cục tốt nhất chính là có thể bên nhau vài chục năm, coi như mình là phàm nhân, thế là đủ rồi.
Không ngờ khi sự việc gần ngay trước mắt, người cho hắn hi vọng lại chính kẻ địch.
“Bà sợ hãi, vậy ta yên tâm rồi.” Thịnh Linh Uyên dừng lại, “Giờ ta đột nhiên cảm thấy, có một người mẹ như bà là chuyện tốt…”
Nửa câu sau của hắn chìm trong tiếng nổ ran. Cả hồ dung nham dưới núi Bích Tuyền bắt đầu khuấy vòng xung quanh vạc đồng thau. Hài cốt chu tước khổng lồ đẩy chiếc vạc ấy từ từ nổi lên.
Khói đặc, đốm lửa và bụi mù bao trùm cả vùng núi.
Nhóm người dân di tản cuối cùng chen chúc trước cửa kính xe, dõi nhìn đốm lửa bay giữa không trung như những giọt mưa dưới khói đặc đằng xa.
Hàng loạt máy bay trực thăng bay ra từ các quân khu lớn, bay tới mắt trận chôn tượng theo chỉ dẫn của Cục Dị khống. Khi Bí Ngân mất đi hiệu lực, người thường bắt đầu gia nhập cuộc chiến của khả năng đặc biệt.
Đạn phản lực xuyên qua kết giới, bắn nổ pho tượng và mặt đất thành một đống hỗn độn, nhưng tế văn lại không chút sứt mẻ.
“Chủ nhiệm Tiêu, vũ khí quân sự có thể xuyên qua kết giới, nhưng không bắn hỏng được tế văn!” Vương Trạch nói, “Không tấn công vật lý được, ngoại trừ vũ khí hạt nhân, chúng ta còn chiêu nào khác không?”
“Chủ nhiệm Tiêu,” đồng nghiệp Cục Dị khống ở gần núi Bích Tuyền gửi tin nhắn về, “chỗ bọn em có biến.”
Giữa dãy núi Bích Tuyền, tượng nữ thần khổng lồ bằng đá được từ từ nâng lên trong cảnh đất rung núi chuyển. Dấu tròn trên ấn đường bà ta như sắp nhỏ máu, khuôn mặt trở nên dữ tợn, từng vòng vân màu đen bắt đầu bò ra từ ấn đường.
Trông thấy hình ảnh này thông qua đoạn phim, trong lòng Tiêu Chinh tự dưng hốt hoảng: “Cái của nợ gì vậy?”
Người chạy việc bên ngoài tại hiện trường núi Bích Tuyền lập tức phóng to hình ảnh bằng ống nhòm bội số lớn. Thứ đang khuếch tán trên mặt tượng nữ thần là âm trầm tế văn!
Trực giác mách bảo Tiêu Chinh rằng không thể để âm trầm tế văn ấy khuếch tán. Hắn lập tức ra lệnh, đạn tự hành lao vùn vụt qua núi non, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “ù”, như thể vô số người xưa đang quỳ rạp trước tượng thần, lẩm nhẩm cầu nguyện.
Quanh tượng nữ thần bốc sương mù dày đặc. Lửa đạn như rơi vào đầm lầy, cắm bên ngoài lớp sương mù, nửa bước khó tiến.
Tiêu Chinh rợn hết cả người. Lúc này, Dương Triều bỗng nhiên kéo hắn. Con quạ ban nãy ngã quỵ lại loạng choạng đứng dậy, lảo đảo nửa bước.
Tiêu Chinh xách con quạ lên, không rảnh lễ phép, tóm lấy hai cánh nó, lắc cật lực: “Bệ hạ, Bí Ngân của bọn tôi không xuyên qua được kết giới, vũ khí nóng không phá hỏng được tế văn, liệu ngài có…”
Hắn còn chưa dứt lời, trên người con quạ bỗng nhiên toát ra một làn sương đen, hình thành một vòng văn tự phức tạp xung quanh nó – chú vu nhân.
Không ai biết những chú văn này, nhưng lúc này chỉ đành có bệnh vái tứ phương, cả đám di động của đội chạy việc bên ngoài vây quanh kêu “tách tách”, chụp lại những văn tự vu nhân thất truyền đã lâu trước khi sương đen biến mất.
Ngay sau đó, sương đen không thể giữ nguyên được trạng thái. Con quạ chợt giãy giụa, sương đen quanh người nó tan hết, nó rít lên một tiếng chói tai rồi bay mất.
Cùng lúc đó, âm trầm tế văn thẩm thấu từ dung nham, tràn qua chiếc vạc đồng thau, bắt đầu ùa lên di hài chu tước khổng lồ kia.
Nhiệt độ dung nham đã hơi giảm ban nãy tức thì tăng vọt.
Thịnh Linh Uyên phút chốc co mười ngón tay lại, trên thân vạc hiện lên chú văn rườm rà, vây tám dấu tay máu vào trong. Thì ra đó là chú văn hắn để lại bên ngoài chiếc vạc và trên di hài thiên linh chu tước khi lấy thân mình thu hút âm vọng và nhân ma lúc nãy, đồng thời nhờ vết máu che lấp.
Từ lúc vừa trông thấy di hài thiên linh sống không ra sống, chết không ra chết này, lại phát hiện nó có thể sinh ra cảm ứng với máu của mình, Thịnh Linh Uyên đã biết ngay ảnh nhân của yêu vương chỉ là một con rối, mà mình thì bị người ta lừa đến dưới núi Bích Tuyền.
Mạnh tay như thế, lại có gốc rễ sâu như vậy với bọn họ, người sau lưng có khả năng là ai, một bàn tay có thể đếm hết. Thịnh Linh Uyên gần như lập tức đoán được đại khái tiền căn hậu quả.
Bởi vậy, hắn nhân lúc hỗn loạn, giở trò bên ngoài vạc. Hắn thả xác La Thúy Thúy xuống, vẽ lại thiên ma tế bên ngoài chiếc vạc đồng thau dính máu, sau đó đóng đinh mình và di hài thiên linh vào nhau bằng ma khí vô hình.
La Thúy Thúy không biết lượng sức, toan tính buộc mình với di hài, đến lúc ấy nhất định sẽ bị hai “Xích Uyên” xé làm đôi. Một nửa đương nhiên bay đến núi Bích Tuyền, chắc chắn có kẻ há miệng chờ sẵn; mà ảnh nhân của yêu vương sẽ nuốt một nửa để tiếp quản âm vọng. Nhưng hắn chỉ là “bật lửa”, nhất định sẽ sống không lâu. Ngay giây phút hắn bị bắn chết, quyền lực của nửa di hài chu tước kia sẽ phóng ra, rơi vào tay Thịnh Linh Uyên thông qua thiên ma tế vừa được vẽ lại.
Thảo nào vết thương của hắn đã cầm máu từ lâu, mà toàn thân hắn lại vẫn như bị hút khô, đó là do chiếc vạc đồng thau đang liên tục hút thiên ma khí của hắn không ngừng nghỉ.
“Ha,” giọng nói nhẹ nhàng, êm tai của pho tượng trở nên the thé, “bảo sao ngươi lại khiến người ta xót xa như vậy, không tiếc tạo ba ngàn ảo cảnh rút khô ma khí của mình để dỗ dành tiểu tình nhân sắp chết đến nơi kia, ta xem mà đến là mềm lòng, thì ra thứ rút khô ma khí của ngươi là cái khác… Linh Uyên con ta, thật vô tình làm sao, đúng là giỏi ám độ Trần Thương[1] mà.”
Hắn vừa đứt từng khúc ruột vì Đông Xuyên, vừa bày trận.
Vừa mở rộng cõi lòng trong ảo cảnh, vừa lặng lẽ chuyển ma khí ra ngoài.
Chú văn như vô số sợi tơ mảnh, vươn từ hai tay và tóc Thịnh Linh Uyên ra ngoài. Sức mạnh của thiên ma được phóng ra toàn bộ, cột chặt lấy di hài chu tước. Âm trầm tế văn vốn đang phủ xuống nhất thời bị cản trở, lại khó tiến nửa bước.
Trên di hài to bằng nửa ngọn núi kia, một nửa bị âm trầm tế văn như thủy triều bao trùm, một nửa khác bị thiên ma khí trói chặt, nhất thời giằng co.
Tuyên Cơ ngoài miệng cười thảo mai: “Ngại ghê á bác gái, bệ hạ nhà cháu không phải không có tình, hắn chỉ không phải tuýp người mất trí vì tình mà thôi.”
Đồng thời, hắn gào lên trong thức hải của Thịnh Linh Uyên thông qua cộng cảm: “Bảo sao ngươi lại ngọt ngào thế! Ta lại cứ tưởng là ngươi cung cấp dịch vụ ‘chăm sóc cuối đời’[2], không muốn để ta có tiếc nuối! Thịnh Linh Uyên à, hình tượng cặn bã chỉ biết lời ngon tiếng ngọt suông của ngươi đúng là vững quá mà! Đồ lưu manh thối tha, chờ đó cho ta! Đợi việc này kết thúc, ngươi mà không bồi thường tổn thất tinh thần cho ta cả vốn lẫn lãi, hai ta không xong đâu!”
Thịnh Linh Uyên: “Hai vị quá khen.”
Đợi việc này kết thúc…
Sự chờ mong tuyệt diệu.
“Chỉ là một thiên ma nhân tạo quèn, ngươi thật sự cho rằng mình có thể chống lại sức mạnh thờ cúng ngàn năm à?”
Lời còn chưa dứt, chiếc vạc đồng thau đã trực tiếp nứt ra, dung nham chợt ùa vào.
Địa hỏa nóng rực tham lam lao về phía Thịnh Linh Uyên. Tuyên Cơ khép cánh lại, bao lấy Thịnh Linh Uyên, lông vũ sáng rực đều hóa thành kim loại lỏng, tựa như thần thiết sắp tan trong nhiệt độ cao – đó là chân thân của kiếm thiên ma.
Thần thiết trên thân kiếm thiên ma bắt đầu vá chiếc vạc đồng thau bị nứt, nhanh chóng chặn đống dung nham đó. Theo thời gian, dung nham đổ vào càng lúc càng nhiều, đôi cánh Tuyên Cơ tan sạch, kế tiếp là thân người của hắn.
Thân người của hắn bắt đầu “tan chảy” từ chân. Đôi chân, thân thể biến mất từng chút một, cuối cùng là phần dưới đầu, hắn chỉ còn lại nửa bả vai và một tay.
Tuyên Cơ giơ bàn tay còn sót lại lau vết máu ở khóe miệng Thịnh Linh Uyên, nhìn thật sâu vào mắt Thịnh Linh Uyên, đã không kịp nói gì nữa, chỉ có thể nhanh chóng ghé lại, chạm lên đôi môi hắn.
Ngay khoảnh khắc chạm đến Thịnh Linh Uyên, cả người hắn hoàn toàn biến thành thân kiếm, thân kiếm lại tan chảy thành một tấm màng kim loại, bảo vệ Thịnh Linh Uyên một cách kín kẽ. Một khúc xương chu tước khắc đầy phù chú phong ấn rơi vào lòng bàn tay Thịnh Linh Uyên.
Đây là cảnh năm ấy khi ở trong dung nham Xích Uyên, hắn nằm mơ cũng muốn hoàn thành. Cho đến hôm nay, rốt cuộc…
Mặc dù lòng ngươi như mê cung, cửu khúc liên hoàn, khiến người ta luôn cảm thấy không nắm được, nhưng…
“Tiểu Cơ,” trong cộng cảm được truyền đến qua thân kiếm, Tuyên Cơ nghe thấy Thịnh Linh Uyên nói, “ta lòng tham không đáy, ba ngàn năm trong ảo cảnh là không đủ.”
Cùng lúc đó, đạn phản lực và đạn tự hành treo đầy chú vu nhân bắn ra.
Quanh pho tượng nữ thần bùng lên ánh lửa: “Không biết lượng sức!”
Chính vào tích tắc này, trên núi Bích Tuyền, âm trầm tế văn trên tượng nữ thần khổng lồ chợt bùng nổ, phút chốc xuyên thấu qua ma khí. Chiếc vạc đồng thau tan tành. Tiếng chim hót đinh tai vọng ra từ sâu trong dung nham. Di hài chu tước bị hai luồng sức mạnh lôi kéo, giằng co dữ dội.
Thịnh Linh Uyên, kiếm thiên ma… lẫn cả khúc xương chu tước thứ ba mươi sáu kia, cùng bị dung nham tưởng chừng có thể nung chảy mọi thứ nuốt chửng.
Sâu bên trong Xích Uyên đã mất đi phong ấn, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất nứt ra, mùi lưu huỳnh nồng nặc xộc lên tận trời.
Tiêu Chinh: “Mau rút!”
Thịnh Linh Uyên bị ánh lửa nóng rực nuốt xuống, hắn thoáng như trở về khoảng thời gian vừa rời khỏi Đông Xuyên năm ấy.
Hắn thanh xuân trẻ trung, vẫn còn sự nhiệt tình khó tin.
Hắn như đang ở trong thư phòng, ngồi đối diện Đan Ly cách một bàn cờ, vừa đánh cờ vừa nghe Đan Ly nói về nghi lễ đăng cơ của nhân hoàng câu được câu chăng.
Hắn không nghe thấy Đan Ly đang nói gì, chỉ đáp lung tung, ván cờ cũng thua thảm không nỡ nhìn. Thịnh Linh Uyên chỉ nhớ lưng mình căng cứng, eo cũng đau theo.
Đan Ly rốt cuộc thả quân cờ xuống, khuôn mặt đeo mặt nạ hơi hất lên, hỏi hắn: “Điện hạ sao thế?”
Còn chưa dứt lời, đã thấy ông cụ non Thịnh Linh Uyên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bả vai căng cứng, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đi… Dạ, phu tử nói gì ạ?”
Đan Ly cầm ấm trà lên, rót cho hắn nửa chén nước: “Sao điện hạ cứ thất thần thế?”
“Không có gì.” Thịnh Linh Uyên thoạt tiên cúi đầu như che giấu điều gì đó. Sau đó, trước ánh mắt dường như có thể hiểu rõ hết thảy của Đan Ly, hắn mất tự nhiên nhấp một ngụm nước, “Là Đồng, hắn vừa có thân kiếm… khụ, chắc là quá mới lạ, hắn… hắn cứ nhìn ta chằm chằm, ta không quen lắm.”
Đan Ly nói: “Chỉ là không quen? Ta thấy điện hạ mất tự nhiên thì đúng hơn, nhỉ?”
Thịnh Linh Uyên không lên tiếng. Tiểu kiếm linh đã che chắn suy nghĩ, hắn không biết Đồng đang nghĩ gì, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt như bóng với hình, khiến hắn như ngồi trên chông. Lúc này, kiếm linh xem như đã bị sự dông dài của Đan Ly làm cho chạy mất dép, Thịnh Linh Uyên có thể cảm nhận thấy hắn bay ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời cao đất rộng, đương độ đầu thu ấm áp, phong cảnh trong veo thấm vào lòng Thịnh Linh Uyên theo đôi mắt của kiếm linh, hắn bất giác mỉm cười.
Đan Ly nhận ra điều gì đó, thở dài: “Điện hạ, Đồng là kiếm linh.”
[1] Kế thứ tám trong ba mươi sáu kế, ý nghĩa: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Điển cố: Thời Hán – Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
[2] Một hình thức dịch vụ y tế.