Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Thịnh Linh Uyên nghĩ: “Nhất định nguyên nhân là do thân thể này.”
Có thể là từng bị lửa Xích Uyên thiêu rụi, sau đó không biết lại bị ai nhặt đi, bị vùi dập mấy ngàn năm, tàn tạ rồi… Cũng có thể là từ khi sinh ra đã không tốt đẹp gì.
Bộ da người này khoác trên người rất không tự nhiên. Ngực giống như có chỗ nào bị rò, máu đổ ra bên ngoài, mang đi nhiệt độ cơ thể hiếm hoi, vừa chạm đến lòng bàn tay hắn, lại lập tức trở nên lạnh ngắt. Hắn cảm thấy tim và phổi đều trống rỗng, nhẹ hẫng, mà tứ chi bách hài nặng trình trịch.
Xung quanh như cách hắn một tầng gì đó, cơn đau đầu quen thuộc khi còn sống kéo về, lại bắt đầu quấy rầy không thôi.
Đầu gối Thịnh Linh Uyên mềm nhũn, hắn quỳ bên quan tài đồng đen, tầm nhìn đã mơ hồ, khuôn mặt A Lạc Tân cũng mơ hồ rồi.
Sự âm u ẩm ướt trên quan tài ngấm qua áo bào rách đan từ dây leo hoa sinh tử, khiến hắn thấp thoáng sinh ra sự trông ngóng.
“Này, ngươi…”, Tuyên Cơ giật mình, thoạt đầu vô thức đi tới.
Đi hai bước, hắn mới nhận ra, trong lòng ra sức phỉ nhổ mình: “Mình lại làm gì vậy? Mình chuẩn bị đổi thành họ Đông Quách[1] à?”
Hai con khủng long bạo chúa viễn cổ bị âm trầm tế triệu hồi này, nếu có thể chôn luôn trong một cỗ quan tài, không phải vừa hay thiên hạ thái bình sao?
Lương tâm và “bàn tính” của hắn long tranh hổ đấu, nội tâm diễn một vở kịch nhấp nhô khúc chiết, hai chân lại giống như nôn nóng không kịp chờ “lãnh đạo cấp trên” đưa ra chỉ thị chính xác, đã tự chủ trương nhích tới bên cạnh Thịnh Linh Uyên.
Tai Thịnh Linh Uyên kêu “ong ong”, trong giây lát, hắn mơ màng như hoàn toàn mất đi ý thức, ánh mắt khó có thể tụ tiêu cự, rời rạc giữa hư không. Từ góc độ của Tuyên Cơ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài bị máu bết từng túm của hắn, không thể nào phỏng đoán trong cái xác này có mấy đồng tim gan.
“Mái tóc này gội một lần chắc phải mất hai tiếng nhỉ?” Tuyên Cơ thất thần nghĩ ngợi vẩn vơ.
Thịnh Linh Uyên bị sặc máu của chính mình mà ho, ngay cả tiếng ho cũng kìm nén. Hắn nín thở, giống như sợ làm kinh động cái gì.
Tuyên Cơ khựng lại.
Đúng rồi, đây là một kẻ có hô hấp, có nhiệt độ cơ thể… thì tạm thời xem là người đi.
Hắn rốt cuộc thở dài – đành chịu thôi, công tác giáo dục đạo đức của nền văn minh đương đại quá tốt, cho dù đại ma đầu vừa rồi suýt nữa đóng cả hắn lẫn cái vị xác chết vùng dậy kia thành sách, Tuyên Cơ cũng không vứt một người còn sống dưới mộ được.
“Mình chắc chắn là một con nợ.” Tuyên Cơ lấy điện thoại di động cất trước ngực ra, mở camera trước, giơ lên quay mình với Vũ Đế bệ hạ, “Ở đây có một người hộc máu không rõ vì nguyên nhân gì. Tự mình hộc ra thôi, xem đi, tôi còn cách hắn xa như thế, chuyện này không liên quan gì đến tôi, phải quay phim lại để chứng minh tôi chỉ là giúp người làm vui thôi… Ôi, thời buổi bây giờ làm người tốt khó lắm, ai cũng sợ bị ăn vạ… ô lại có tín hiệu rồi?”
Chưa dứt lời, Bình Thiến Như đã gọi điện thoại tới, “Tuyên… tít tít… chúng ta và… Phong Thần I… tít tít…”
“Không nghe rõ, khoan hãy nói, tôi đang ở dưới lòng đất, tín hiệu không tốt.” Tuyên Cơ co tay vào trong tay áo rách bươm, cách áo đỡ Thịnh Linh Uyên dậy, để tránh chạm phải máu của hắn – tránh lại xảy ra sự cố cưỡng chế kết nối bluetooth, “Tôi sẽ lập tức tìm đường ra…”
Còn chưa nói xong, đột nhiên, trong điện thoại bỗng truyền đến một tiếng nổ.
Bình Thiến Như “oái” một tiếng, “Sắp… tít…”
Cuộc điện thoại bị cắt ngang.
Phong Thần I vốn là đội tinh anh chạy việc bên ngoài giỏi nhất Cục Dị khống, lần này phái ba người đến đây, đích thân đội trưởng dẫn dắt.
Ba vị này sau khi xuống máy bay đi thẳng đến vị trí La Thúy Thúy gửi. Trên đường, Tiêu Chinh đã gọi điện thoại nói rõ tình hình: tổ chức khả năng đặc biệt dân gian tại bản địa – một đám người, đứng đầu là Nguyệt Đức Công, điên rồ tự mình hạ chú tự mình giải vì mưu cầu lợi ích, không khéo còn liên quan đến âm trầm tế.
Mà người phụ trách Phòng Khắc phục hậu quả đang đi cùng một đối tượng tình nghi, địa điểm hẳn chính là ngôi mộ cổ đám Nguyệt Đức Công lấy được chú văn.
Đội trưởng họ Vương, lưng dài, vai rộng, đầu trọc. Khiến người ta vừa nhìn thấy, trong lòng lập tức có thể hiện ra cụm từ “đấng mày râu”, cả người tràn ngập khí chất việt dã. “Nguyệt Đức Công tổng cộng có bốn đồ đệ, hiện giờ cũng không hay lộ diện nữa, hoạt động mạnh đều là lứa đồ tôn. Bọn tôi đã lấy được xe gắn máy đăng ký dưới tên mấy nhân vật quan trọng trong đó và người nhà, mở xem camera hành trình, so sánh chéo, đã khoanh vùng đại khái vị trí ngôi mộ cổ – hẳn là ngay trong vùng núi ‘Đông Bích Tuyền’, cũng trùng khớp với vị trí Phòng Khắc phục hậu quả gửi tới… Kỳ lạ, làm sao họ biết được?”
“Nhóm bọn họ có một ‘chó cảnh sát’ tốt nghiệp đại học.” Tiêu Chinh nói trong điện thoại, sau đó lại tiếp, “Tuyên Cơ Phòng Khắc phục hậu quả, trước đây anh đã biết nhỉ? Điện thoại của hắn khi thông khi không, tới nơi hãy thử liên lạc với hắn.”
“Nghe danh đã lâu,” Đội trưởng Vương ngậm điếu thuốc, từ hàm răng to trắng như cá mập phun ra một câu, “từ lâu đã nghe nói tay này thất đức không phải dạng vừa, tôi muốn luận bàn với hắn rất lâu rồi.”
“Các anh bây giờ đang ở trên địa bàn của người khác, hãy cẩn thận một chút.”
“Bọn tôi đã bao giờ sợ ai? Còn núi thì còn ông đây, lẽ nào lão thỏ còn dám nổ bọn này bay lên trời?” Đội trưởng Vương đạp chân ga hết cỡ, “Chờ đó mà xem…”
“Đừng đi nữa Đội trưởng! Lái tiếp là qua lối ra đường cao tốc đấy!”
Vị trí La Thúy Thúy gửi là một nơi rất hẻo lánh, Đội trưởng Vương trông thì giống một người đáng tin cậy, nhưng không ai biết hắn bị mù phương hướng. Đối với hắn, cả Trái Đất đều là mê cung.
Đi qua đi lại tám vòng giữa đường vòng quanh núi và đường cao tốc, mặt trời xuống núi rồi, hắn mới phá tan “gian nan hiểm trở”, tề tựu với Phòng Khắc phục hậu quả.
“Đến muộn rồi! Ngại thật, khó tìm quá mà. Xung quanh mộ cổ thần bí kiểu này thường đều có từ trường bất minh, quấy nhiễu ứng dụng dẫn đường.” Đội trưởng Vương không biết xấu hổ viện lý do, “Ô… sao thế này, làm sao còn có một người bị thương?”
Dương Triều nằm thẳng cẳng, xụi lơ dưới đất, trên mặt còn có nước mắt, vẫn ở đó thoi thóp khóc thút thít. Từ lúc đến vùng núi này, gã tự dưng khóc như bị ma nhập, nước mắt căn bản không dừng được, lúc này ngay cả sức để nói chuyện cũng chẳng còn.
“Không biết, đột nhiên như vậy đấy,” La Thúy Thúy sầu lo nói, “chắc là áp lực thi nghiên cứu sinh quá lớn ấy mà.”
Đội trưởng Vương: “…”
Từ lâu đã nghe nói Phòng Khắc phục hậu quả đông con cái nhiều chí hướng, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Đội trưởng Vương, nơi này không bình thường.” Một nữ đội viên Phong Thần I tiến lên. Đôi mắt cô rất to, con mắt trong bóng tối lóe ánh huỳnh quang như mèo.
“Không bình thường như nào?”
“Anh nhìn ngọn núi kia.” Nữ đội viên chỉ về phía cách đó không xa.
Nơi này từng là chốn đào nguyên Đông Xuyên mà Vũ Đế khắc khoải nhớ mong, sau đó, mặc dù đã trải qua vô số lần lửa chiến tranh quét qua, mấy ngàn năm địa chất thay đổi, khí hậu đã đổi khác rất nhiều, nhưng hoàn cảnh tự nhiên vẫn rất vượt trội. Tuy rằng bây giờ đã là cuối thu đầu đông, thế nhưng nhiệt độ vẫn rất dễ chịu, xa gần núi non xanh rì.
Đêm lạnh dần, hơi nước do thực vật thở ra gặp lạnh, quanh núi nổi lên sương mù như lụa trắng, thong thả di chuyển.
“Quả thật… không bình thường.” Đội trưởng Vương nheo mắt nhìn theo hướng cô chỉ, một lúc lâu, phun ra một vòng khói.
Trên ngọn núi ấy quá sạch sẽ, không có sương mù.
“Dưới chân núi có chôn thứ gì đó, nhưng em không cảm nhận được là gì.” Nữ đội viên nói, thấy La Thúy Thúy tò mò nhìn mình, cô rất lịch sự tự giới thiệu một câu, “À, tôi tên Cốc Nguyệt Tịch, khả năng đặc biệt là cảm quan, có thể thấu thị…”
Lão La nghe thế, lập tức tái mét mặt mày, cuống quýt kẹp chân lại, bịt kín bộ phận trọng điểm của mình.
Cốc Nguyệt Tịch: “… Lúc muốn nhìn mới có thể nhìn thấy, không phải máy CT, cũng không phải nữ lưu manh, cảm ơn.”
Đoàn người đi tới chân núi không có sương mù kia, La Thúy Thúy đột nhiên kinh hãi “a” một tiếng, “Đám cây này là giả!”
Nghe vậy, Đội trưởng Vương bẻ một chiếc lá bỏ vào miệng nhai nhai, phun xuống đất “phì” một tiếng, “Huyễn thuật, cây trên
núi là giấy, nghe nói tổ tiên nhà lão thỏ Nguyệt Đức kia làm nghề đưa tang nên biết rất nhiều huyễn thuật vô dụng kiểu này.”
Chẳng trách không có sương mù, cây bằng giấy không biết hít thở!
“Đội trưởng Vương, ở đây có một con đường đá, dấu vết nhân tạo rất rõ.”
Xem ra không tìm lầm chỗ, Đội trưởng Vương vừa phân phó Bình Thiến Như tùy thời chú ý liên lạc với Tuyên Cơ, vừa gương mẫu dẫn đầu đi dọc theo con đường mòn bằng đá.
Ngay sau khi mấy người họ biến mất vào rừng cây, mấy chiếc xe màu đen dừng ở chân núi, một đám người yên ắng xuống xe, dẫn đầu là một lão già mặc một bộ đường trang màu xám đậm, từng cử chỉ đều hoàn toàn giống Nguyệt Đức Công.
“Sư phụ đã phân phó, bảo ta xử lý ổn thỏa,” lão già trầm giọng nói, “diệt khẩu, sau đó đốt núi, phải bảo đảm nhân chứng vật chứng đều không còn, hiểu chưa?”
Mấy đồ đệ khiêng mấy cái rương từ trong cốp sau ra, thứ bên trong giống súng máy hạng nặng lớn hơn một cỡ, nhưng nhìn kỹ thì lại không phải, thứ đó có “họng súng” to bằng cái bát, khắc chú văn phức tạp, lóe ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Lão già mặc đường trang phất tay, đám thuộc hạ khiêng vũ khí nối đuôi nhau đi vào rừng rậm.
Ở nơi sâu trong rừng cây bằng giấy có mấy ngôi nhà nhỏ.
“Không phải bỏ hoang,” Đội trưởng Vương quẹt mặt bàn một cái, “mới bám một lớp bụi mỏng, hẳn không lâu trước còn có người ở, đã dọn sạch, lão già này láu phết… Chú em kia, chú mày đừng ngồi trên miệng giếng, coi chừng ngã xuống bây giờ.”
Trong sân có một cái giếng, Dương Triều thút tha thút thít chắc là đi không nổi nữa, thuận thế ngồi trên thành giếng. Nghe thấy Đội trưởng Vương dặn dò, gã ủ rũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt như cha chết mẹ què, nước mũi chảy dài, đang định lấy khăn giấy trong túi ra chùi thì không cẩn thận kéo ra thứ gì đó, chính là điếu thuốc điện tử của Tuyên Cơ.
Dương Triều vội vàng giơ tay chụp lại, không ngờ khóc suốt dọc đường lên tận trên núi khiến gã không còn sức lực, nhất thời mất thăng bằng, ngã cắm đầu xuống.
Đội trưởng Vương: “…”
“Không dưng anh rủa cậu ta làm gì!” Bình Thiến Như vội vàng chạy tới, không ngờ đúng lúc này, điện thoại gọi cho Tuyên Cơ đột nhiên kết nối, Bình Thiến Như vừa nhìn xuống giếng vừa nói với Tuyên Cơ, “Chủ nhiệm Tuyên, bọn em đang đi cùng đồng nghiệp Phong Thần I, hẳn là ở gần anh, chỉ là bây giờ xảy ra chút trục trặc… Tiểu Dương!”
Không ngờ dưới giếng còn có nước, Dương Triều vùng vẫy dưới đó, Đội trưởng Vương đi tới, “Không sao, yên tâm, tôi là khả năng đặc biệt, hệ thủy, nhường một chút… Chú mày sao rồi?”
Bình Thiến Như cầm điện thoại, cả người cứng đờ ở đó.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Đội trưởng Vương, cô chầm chậm bỏ di động xuống, bật loa ngoài – trong điện thoại không nghe thấy tiếng Tuyên Cơ, chỉ có tạp âm, nghe kỹ thì thấy đó là tiếng khóc, xa thẳm, không chỉ một người…
Đúng lúc này, Dương Triều ra sức quẫy đạp ở dưới giếng không biết đụng phải cái gì, lấy trục giữa miệng giếng làm tuyến, mặt đất đột nhiên nứt ra hai bên.
Bình Thiến Như: “Mau tránh ra!”
Đội trưởng Vương suýt nữa đứng không vững, “Đồng chí chó cảnh sát, chú mày đụng trúng thứ gì rồi?!”
Ngay sau đó, cả ngọn núi đều chấn động, tất cả cỏ cây bằng giấy trên núi kêu xào xạc, sâu dưới lòng đất vọng lên một tiếng thở dài.
Trong tế đàn, bãi đá chính giữa đầm nước đổ sang một bên không hề có dấu hiệu báo trước, liền sau đó, đá lớn trên đỉnh tế đàn lăn xuống, dội thẳng tới hai người bên cạnh quan tài.
Tuyên Cơ kéo Thịnh Linh Uyên ra, Thịnh Linh Uyên mơ mơ màng màng suýt chút nữa bị móng vuốt của hắn làm nhiễu loạn tinh thần – tên thất đức này nắm tóc hắn!
Bệ hạ còn chưa kịp lên tiếng, cả tế đàn đã bắt đầu sập xuống, đá lớn liên tiếp nện xuống, thoáng cái tông bay nắp quan tài đồng đen đóng lại một nửa của A Lạc Tân.
Trong đầm nước tung lên bọt nước thật lớn, ngay lập tức, nước dưới đầm bỗng chốc ào lên, xô cả người lẫn quan tài xuống.
Thật là thất đức hết sức – trên bãi đá toàn là máu của Thịnh Linh Uyên, bị nước xô, đổ ập xuống đầu xuống mặt hai người họ.
Nhất thời, tiếng lòng lộn xộn nổ tung bên tai nhau.
Thịnh Linh Uyên mơ mơ hồ hồ nghe thấy trong lòng Tuyên Cơ phun ra một tràng chửi tục như bão táp, may mà dùng từ đều tương đối tân thời, người ngày xưa nghe vào tai tương đương với tự động mã hóa.
Mà cơn đau ở ngực và huyệt thái dương Thịnh Linh Uyên cũng cùng lúc truyền sang người Tuyên Cơ.
Tuyên Cơ bất ngờ không kịp chuẩn bị, không cắn được khớp hàm, suýt nữa chết sặc dưới nước.
Nước dưới đầm xô họ về một hướng, Tuyên Cơ méo mặt giữ thăng bằng, chộp lấy Thịnh Linh Uyên sắp chìm xuống theo quan tài, bụng nghĩ: “Lão quỷ này là quả cân à, sao vẫn còn chìm xuống?”
Song ngay sau đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của Thịnh Linh Uyên.
Nếu không phải đã uống một ngụm máu của đối phương, cùng chung cảm giác với Thịnh Linh Uyên lúc này, có lẽ Tuyên Cơ sẽ cảm thấy người này không có cảm giác đau.
Tiếp đó, hắn lại nghe thấy tiếng ca xa xăm mà mơ hồ.
Đó dường như là… đồng dao của tộc vu nhân mà hắn từng nghe trong ký ức của A Lạc Tân và Thịnh Linh Uyên.
Tiếng ca tuần hoàn lặp lại, lảng vảng không đi, trôi theo xoáy nước khổng lồ.
Bỗng nhiên, Tuyên Cơ nhớ tới bản dã sử về Vũ Đế mà mình từng đọc, thiết kế bìa quyển sách ấy không thể khen nổi, chẳng có gì hấp dẫn, hắn nhớ lúc ấy mình dừng lại mở nó ra, là bởi vì phần giới thiệu.
Trên phần giới thiệu ấy viết:
Cuộc đời này, khi thân hãm trùng vây, liệu có ai có thể để ngươi giao phó phía sau?Khi đến bước đường cùng, liệu có ai có thể để ngươi gửi gắm thê nhi?Khi chán chường tuyệt vọng, liệu có ai có thể nhóm bếp sưởi cho ngươi?Ngày lễ ngày Tết, khi cung yến tan hết…Ngoại trừ đèn lồng và lũ quạ khắp tường, liệu có ai có thể cùng ngươi chia sẻ một bầu rượu cạn?Hai người không biết bị nước cuốn tới nơi nào, cùng vạn ngàn bộ xương trắng, vô số bươm bướm kính hoa thủy nguyệt vùng vẫy trong nước, chiếu ra ánh huỳnh quang le lói, lại chầm chậm lụi tắt.
Giống như những vì sao dần dần lặng im khi trời hửng sáng.
Sau đó “rầm” một tiếng, lưng Tuyên Cơ đập lên đá. Hắn dùng một tay giữ tảng đá nhô lên, giãy giụa ngoi lên mặt nước.
Hắn đã nhìn thấy ánh trăng.
Tế đàn tộc vu nhân phủ bụi mấy ngàn năm, bị khuỷu tay của Dương Triều không biết vận số đặc biệt tốt hay đặc biệt tệ thụi mở chốt máy móc, chầm chậm trồi lên nhân gian.
[1] Nhân vật trong truyện
Đông Quách tiên sinh và sói, trích trong
Trung Sơn lang truyện của Mã Trung Tích thời nhà Minh, kể về chuyện Đông Quách tiên sinh cứu sói nhưng bị sói vong ân bội nghĩa.