Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Đám đồ đệ ba chân bốn cẳng lôi Bí Ngân từ cốp sau ra, sau đó nhóm người này ôm cỗ máy giết người trước ngực, nhưng vai kề vai chen nhau lui lại.
Nỗi sợ hãi của mọi người đối với thứ vô hình mắt thường không nhìn thấy, đại khái có thể ngược dòng đến thời đại khởi nguồn của người tinh khôn. Vi khuẩn, virus, độc tố, vận rủi… thậm chí sau đó căn cứ vào mấy thứ bên trên, tự mình tưởng tượng ra ma quỷ hù dọa chính mình, đều khiến người ta kinh hồn táng đảm hơn quái vật hữu hình.
Khiến Thịnh Linh Uyên nhìn càng không hiểu – “binh khí” đám người này mang đến nổ núi và đối phó người bù nhìn lại là cùng một loại.
Hắn còn chưa kịp nhìn rõ số Bí Ngân đó, đã cảm thấy trong bụng Tuyên Cơ lại manh nha trò xấu. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tuyên Cơ đưa tay ra hiệu cho La Thúy Thúy.
La Thúy Thúy nín thở, bày ra tư thế chuẩn bị đại chiêu, sau đó đỏ mặt tía tai “duỗi” ra mấy cọng trầu bà từ chỗ cổ tay, dây leo xanh mượt rơi xuống mặt đất, sột soạt bò đến gần đám đồ đệ khiêng Bí Ngân, yên ắng vòng qua mắt cá chân mấy kẻ ấy.
Sau đó Tuyên Cơ giơ điện thoại di động lên, La Thúy Thúy chợt kéo dây leo, đồng thời, một đoạn tiếng rít của nữ quỷ vừa lúc chèn lên nhịp trống.
“Ma! Có ma nắm chân tôi!”
Đám người gào toáng lên.
Ngay sau đó, “uỳnh” một phát, Bí Ngân đã cướp cò!
Thịnh Linh Uyên đưa tay che mắt, lòng bàn tay gần như chạm đến nhiệt độ Bí Ngân bộc phát ra. Hắn chưa từng thấy vũ khí như thế bao giờ, bị năng lượng mạnh mẽ và thao tác đơn giản chấn động một chút; mặt khác, hắn không quen với các plot phim kinh dị cận hiện đại, bởi vậy không theo kịp nội dung vở kịch, đầu óc mù tịt, không hiểu mấy kẻ này sao lại sợ vãi ra quần rồi.
Đám đồ đệ của Đường trang xám ôm Bí Ngân, chẳng khác nào em bé tập đi ôm dao sắc, lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, vũ khí chẳng những không thể phòng thân, còn chưa đủ cho chính bọn họ tự đâm đầm vào lưỡi dao.
Bí Ngân cướp cò kia trực tiếp bắn một luồng sáng trắng như sao băng về phía xa, vẽ ra đường vòng cung rực rỡ, sau khi rơi xuống quốc lộ, cả con đường bị nổ làm đôi từ chính giữa, đám đồ đệ hoảng hốt lo sợ trở nên rối loạn, lại bị ánh sáng ấy làm lóa không mở nổi mắt.
Vương Trạch: “Trương Chiêu!”
Trương Chiêu ấn tạm dừng thời gian “tít” một phát, Vương Trạch và Tuyên Cơ đồng thời hành động!
… Có điều phối hợp không được ăn ý lắm.
Đội trưởng Vương búng tay một cái, trong không khí ẩm ướt của Đông Xuyên lập tức ngưng tụ bọt nước, nhanh chóng kết thành màng, bám lên Đường trang xám và đám đồ đệ của lão, vừa chạm đến người thì kết thành một còng tay trong suốt, “còng” chặt bọn họ, như thế bọn họ không thể nổ súng được nữa.
Mà Tuyên Cơ lại dự định trực tiếp đốt nóng nòng súng “Bí Ngân”, khiến đám cháu chắt này nóng quá phải tự mình buông tay.
Tiếc thay hai người bọn họ trước đó chưa bàn bạc kỹ, kết quả của việc đồng thời ra tay chính là vừa khéo làm một cú “nước lửa bù trừ” – “còng nước” bị Tuyên Cơ đốt bốc hơi!
Đồng đội heo!
Gân xanh của Vương Trạch giật giật, “Chủ nhiệm Tuyên, ông còn nhớ ông là hậu cần không?”
Tuyên Cơ: “Toàn thế giới đều quên, chỉ mình tôi nhớ, có tác dụng gì không!”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Hắn vẫn còn đau nửa đầu chưa khỏi, bị hai vị này mỗi bên gào một câu khiến huyệt thái dương giật liên hồi.
Một giây tạm dừng quý giá cứ thế trôi qua, Đường trang xám lập tức định thần lại: “Kẻ nào?!”
Trương Chiêu vô cùng tuyệt vọng, hắn cướp được một giây, sau đó vẫn phải trả lại, các thứ khác xung quanh tăng tốc, có nghĩa là họ sẽ biến thành tuyển thủ động tác chậm. Lão già đường trang xám kia dẫu sao cũng có vài ngón, nháy mắt đã hiểu mình bị chơi, mà đoạn ghi âm tiếng ma hú để hù dọa của Tuyên Cơ khi nãy vừa hay đã tiết lộ vị trí của họ!
Lão già đường trang xám: “Bọn chuột nhắt!”
Lão chợt giũ trong tay áo ra một thứ, to cỡ bằng khăn tay, xám xịt, nhìn giống hệt miếng giẻ lau.
“Giẻ lau” rơi xuống đất, lập tức mở rộng ra xung quanh, mặt đất dưới chân nhóm người Cục Dị khống biến thành đầm lầy, ngoại trừ Tuyên Cơ có cánh, tất cả đều bị đầm lầy lôi xuống.
Bình Thiến Như phản ứng nhanh nhất, lập tức nằm xuống đất, duỗi xác thẳng đờ dưới chân Thịnh Linh Uyên.
Thịnh Linh Uyên ngạc nhiên nhìn cô nàng một cái, Bình Thiến Như dường như muốn xác nhận vị này là “kiếm linh”, không phải đại ma đầu bị thiên lôi đánh kia, còn bạo gan giải thích một câu với hắn: “Tăng diện tích chịu lực sẽ giảm bớt áp suất.”
Tuyên Cơ: “Áp suất cái đầu cô, tránh ra!”
Đường trang xám chộp lấy một khẩu Bí Ngân, nhắm thẳng mấy người bị đầm lầy “bắt được”.
Thịnh Linh Uyên thở dài, đại khái đã có thể hiểu tại sao “Ty Thanh bình” sau đó nghỉ khỏe.
Hắn giơ một tay lên kết một thủ ấn, đồng thời khẽ niệm một câu tiếng vu nhân.
Đầm lầy dưới chân như một đứa trẻ ngoan, nghe lời “cuốn” mặt đất lên, sau đó bay lên trời, đổ ập xuống đường trang xám và đám đồ đệ.
Tuyên Cơ sửng sốt, “Thì ra đây là chú của tộc vu nhân à?”
Thịnh Linh Uyên “ừm” một tiếng.
Tuyên Cơ lập tức hỏi: “Nhưng sao lão thỏ xám đó biết dùng? Chẳng lẽ bọn họ đã dịch được tiếng vu nhân?”
Thịnh Linh Uyên không trả lời, Tuyên Cơ lại nhìn thấy một hình ảnh từ trong đầu hắn – nhân hoàng thiếu niên nhoài lên bàn đá, dùng xương cá chấm nhựa hoa đặc biệt, viết từng nét chữ vu nhân phiên dịch thành chữ Hán cổ trên lá cây không mục nát. Chữ Hán khác với chữ vu nhân, có nét dọc nét ngang, có góc có cạnh, không cẩn thận sẽ rách phiến lá, phải tỉ mẩn như khắc hoa trên vỏ trứng mới được. Tiểu A Lạc Tân ở bên cạnh chống đầu xem, bị động tác chậm của hắn thôi miên, mí mắt càng lúc càng nặng, nghiêng ngả một lúc rồi cắm đầu vào nhựa hoa dùng để viết chữ, nhựa hoa văng tung tóe. Thịnh Linh Uyên bị gã liên lụy, “hoa đào” khắp người, lá cây vất vả lắm mới viết được cũng rực rỡ sắc màu, thế là tóm A Lạc Tân lên đánh một trận tơi bời.
Hình ảnh này lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức Tuyên Cơ suýt cho là ảo giác của mình.
Tộc vu nhân, không hề được ghi lại trong lịch sử, giống như chưa từng tồn tại. Chỉ có thứ như “bươm bướm kính hoa thủy nguyệt” lưu truyền tới nay, mọi người “nhắc bươm bướm biến sắc”, nếu biết xuất xứ của nó, có lẽ “tộc vu nhân” lại sẽ tiến vào kho tư liệu sống về nhân vật phản diện trong tiểu thuyết phim ảnh.
Có lẽ đám người Nguyệt Đức Công cũng chỉ cho rằng, ngôi mộ cổ bọn họ đào ra thuộc về bộ lạc cổ đại phong tục kỳ lạ nào đó, bộ lạc này giỏi dùng cổ, không có truyền thừa văn hóa gì, yên ắng xuất hiện, không khéo chưa kịp từ xã hội nô lệ ngu muội tiến lên xã hội phong kiến, đã lại yên ắng biến mất trong cơn sóng lịch sử rồi.
Cho dù sự việc bại lộ, điều mọi người quan tâm có lẽ cũng chỉ là Nguyệt Đức Công lừa đời lấy tiếng, gây nguy hại an toàn công cộng,
không ai biết bọn họ đã hủy diệt cái gì, không ai để ý.
Đường trang xám bóp cò, viên đạn và chú văn phản phệ tông vào nhau, đường trang xám lẫn bọn đồ đệ đều bị hất đi. Lão già còn chưa kịp khôi phục thị lực bò dậy, cổ tay cầm Bí Ngân đột nhiên “rắc” một tiếng, ngay sau đó đau nhức kéo tới, Đường trang xám hét thảm thành tiếng.
Ánh sáng trắng tan đi, đám đồ đệ ngạc nhiên phát hiện sư phụ quỳ dưới đất, cổ tay gãy bị bẻ ra phía sau, cổ ngửa lên mất tự nhiên, đã bị người ta bóp trợn trắng mắt.
Tuyên Cơ vội vàng kêu lên trong lòng: “Bệ hạ, giữ mạng lão!”
Thịnh Linh Uyên nâng mí mắt nhìn hắn một cái, Tuyên Cơ lập tức làm phiên dịch, quát đám đồ đệ đang sững sờ: “Bỏ vũ khí xuống! Nếu không tao bẻ đầu sư phụ bọn mày!”
Đường trang xám theo tiếng ngất xỉu, Bí Ngân trong tay đám đồ đệ rơi đầy dưới đất.
“Khoan đã,” cho đến khi đã đoạt hết vũ khí tính sát thương quy mô lớn nguy hiểm, bắt đám đối tượng tình nghi phạm tội quy án, Đội trưởng Vương vẫn chưa định thần lại, “chúng ta không phải là nhân viên chấp pháp à, tại sao màn ban nãy giống cầm kịch bản của nhân vật phản diện thế?”
Tiêu Chinh nhận được tin tức, đích thân bay từ Vĩnh An qua, đồng thời điều động khẩn cấp chi viện từ các chi cục tỉnh thành khác, bắt mấy đại đồ đệ của Nguyệt Đức Công ngay trong đêm.
Tế đàn tộc vu nhân đã bị nổ sụp, nhưng “nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm”, Nguyệt Đức Công chiếm cứ Đông Xuyên gần trăm năm, đồ tử đồ tôn vô số, đuôi to khó vẫy, các loại ghi chép chuyển khoản, ghi chép giao dịch, “chú” thuật bị lục soát ra, tất cả đều chứng cứ xác thực, ngay cả Ngọc bà bà cũng không thể nói gì được.
Trong phòng họp hội nghị Bồng Lai, các bậc bề trên ban nãy khiêu khích Cục Dị khống đều im như gà mắc tóc, sợ bị liên lụy. Bọn họ không có điều kiện gây án được trời ưu ái như Nguyệt Đức Công, không lấy được chú thuật vu nhân cổ xưa, cho nên cũng không hình thành “mô hình lợi nhuận” điên rồ như vậy, nhưng nếu điều tra đến cùng, chẳng ai dám đảm bảo môn hạ mình chưa từng làm chuyện tương tự.
Mãi cho đến khi Chủ nhiệm Tiêu tới bàn giao, nhóm Tuyên Cơ mới được nghỉ ngơi, đoàn người đổ xiêu đổ vẹo được đưa đến khách sạn ở nội thành. Kể từ khi nhận được nhiệm vụ xúi quẩy này, Tuyên Cơ đầu tiên là phát hiện kiếm của mình không còn là của mình, sau đó lại bị cuốn vào ân oán tình thù của bệ hạ với tộc trưởng vu nhân, cảm thấy tam quan nửa đời trước đều bị đẩy đổ mấy lần, kiệt sức rã rời, trên đường ngủ thiếp đi.
Cảnh trong mơ lộn xộn kéo hắn xuống, trong mơ, hắn dường như trở về niên đại Cửu Châu hỗn chiến, thị giác không ngừng thay đổi, khi thì là người, khi thì là yêu, khi thì lại là tộc giống người lánh đời nào đó, nhưng bất kể là gì, đều sẽ chết các kiểu khác nhau.
Có khi là bị tập kích trên chiến trường. Hắn mơ thấy mình tinh thần mệt lử ngồi xổm dưới đất, đang định xé vỏ cây lấp bụng, còn chưa kịp cho vào miệng thì đã bị kẻ địch nấp trong tối đột nhiên chui ra chém đầu.
Có khi hắn là dân thường của tộc nào đó, co mình trong căn phòng nhỏ đổ nát giữa tiếng chém giết rung trời, không rõ mình là cái gì, cũng không rõ bên ngoài là ai đang đánh nhau với ai, sau đó chết bởi một thuật pháp tùy tiện bay qua, im ắng như con sâu cái kiến.
Có khi hắn là dân chạy nạn lang thang, đất cằn ngàn dặm, trước mắt chỉ có xác chết và tro tàn. Trong bụng hắn như thiêu như đốt, ánh mắt căn bản không cách nào rời khỏi thi thể máu thịt bầy nhầy, rốt cuộc không nhịn được lao lên mút thịt rữa trên những bộ xương đó. Những xác chết phơi ven đường ấy có tướng chết thiên kỳ bách quái, trên một số xác chết còn bám yêu thuật và chú nguyền ác độc, có tính ăn mòn như axit mạnh. Hắn vừa nhét vào miệng, vừa trơ mắt nhìn tay và thực quản của mình bị đốt xuyên, nhưng căn bản không dừng được… Quá đói, hắn đã thành một con ma đói sống sờ sờ, từng chút một ăn chết chính mình…
Tuyên Cơ túa mồ hôi lạnh giật mình tỉnh dậy, xe chở họ đã dừng ở cửa khách sạn. Nỗi sợ hãi và đói khát xé ruột xé gan vẫn còn quanh quẩn trong ngực hắn, Thịnh Linh Uyên đang dựa lên cửa sổ xe chăm chú nhìn hắn, “Giấc mơ này của ngươi rất thú vị.”
Tuyên Cơ: “…”
Đúng rồi, đầu óc hắn bây giờ là một chiếc mui trần!
Tuyên Cơ cắn răng một cái, dằn xuống tất cả suy nghĩ, bắt đầu nghĩ tên thức ăn trong đầu, nhất thời càng đói bụng hơn. Trong mắt Thịnh Linh Uyên như có nét cười thoáng qua.
“Đúng vậy, ta, A Lạc Tân… thậm chí Đan Ly, dù có nỗi oan ức và bất đắc dĩ bằng trời, so với thế đạo kia, cũng chỉ thế mà thôi… Ừm, đa tạ.” Thịnh Linh Uyên nhấc chân bước xuống xe, ngời ngời phong độ gật đầu cảm ơn người giữ cửa mở cửa xe giúp hắn, không ngờ mới nói một nửa, hắn đã bị đại sảnh vàng son lộng lẫy của khách sạn làm lóa mắt, quên luôn mình muốn nói gì.
Sự thật chứng minh, người viễn cổ – cho dù là nhân hoàng bệ hạ, đến đương đại vật chất cực kỳ phong phú, cũng phải biến thành một tên nhà quê chưa ăn cũng chưa thấy cái gì.
Thịnh Linh Uyên ngây người một lúc lâu, “… Nơi đây là điện gì?”
“Khách sạn đó.” Đội trưởng Vương ngáp một cái, chui ra khỏi xe, chẳng dễ gì tự cho là nghe hiểu một từ, thuận miệng bắt chuyện một câu, “Kiếm[1] lão huynh… oái, xưng hô khỉ gió gì, sao nghe giống chửi người thế – chào mừng ông anh đến với thế kỷ hai mươi mốt!”
Thịnh Linh Uyên đến đây đã không ít ngày, nhưng hắn trước tiên bị kéo vào một bệnh viện huyện cách ly, sau đó lại biến thành một thanh kiếm, tuy rằng nhìn đâu cũng mới mẻ, cũng chỉ giới hạn trong “nhìn” mà thôi.
Mãi đến lúc này, hắn mới chính thức tự mình “hạ phàm”.
[1] “Kiếm” phát âm giống với “tiện” (bỉ ổi, hèn hạ).