Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ từng bị Thịnh Linh Uyên gài một lần trong “tố hồi” của A Lạc Tân bằng vấn đề thị giác, thế nên nhìn đoạn phim thể hiện trên màn hình lập tức nhạy cảm, truy hỏi: “Nhưng trong ký ức này, tại sao có thể nhìn thấy chính hắn?”
Nghiên cứu viên bên cạnh đẩy kính, kiêu ngạo trả lời: “Chủ nhiệm Tuyên, đây không phải là ký ức, máy vạn niên là phát minh vĩ đại nhất mười năm qua của chúng tôi, anh cho rằng nó là cái gì? Máy thôi miên hay thuật đọc tâm?”
Tuyên Cơ: “…”
Nghiên cứu viên này mắc chứng gì vậy, nhất định phải dùng ngữ khí bà mẹ anh hùng này nói chuyện à? Làm như cái thứ kia là tự anh ta đẻ vậy.
“Máy vạn niên, trên thực tế là một kho số liệu khổng lồ, có siêu máy tính tiên tiến nhất thế giới làm phần cứng hỗ trợ, à, phòng máy ở ngay dưới lầu.” Nghiên cứu viên dùng tư thế dõi nhìn giang sơn, chỉ trỏ các màn hình lớn bé trên bốn bức tường, “Khi chúng ta đưa vào một lượng biến đổi – cũng chính là đối tượng tình nghi mất đi ý thức bên kia, máy vạn niên sẽ dựa theo thông tin cá nhân, quỹ đạo sinh mạng, hình thức lưu động năng lượng đặc biệt của anh ta, và phản ứng của bộ não đối với kích thích v.v, làm ra suy diễn và mô phỏng mang tính tổng hợp…”
“Khoan,” Tuyên Cơ chẳng hiểu mô tê gì, ngắt lời anh ta, chỉ vào màn hình hỏi, “nói cách khác, đây là kết quả máy móc của các anh suy diễn, không phải là thật.”
Nghiên cứu viên là một người bình thường, người bình thường ở trong Cục Dị khống luôn có vẻ thấp hơn một bậc, bởi vậy càng khinh thường những người mang khả năng đặc biệt thiếu học này – dựa vào ông trời cho cơm ăn, khi không tiến hành hoạt động mê tín phong kiến trong núi thẳm rừng già, tự cho là “tu luyện”, logic hỗn loạn như vũng bùn, còn cảm thấy mình rất tài giỏi.
Anh ta bực dọc đẩy kính, nói: “Việc này anh có thể yên tâm, máy vạn niên suy diễn chuyện trong hai mươi tư tháng gần nhất, độ chính xác cao tới 98%…”
Tuyên Cơ không nhịn được, lại lần nữa ngắt lời: “Thế trước hai mươi tư tháng thì sao? Ví dụ như ba ngàn năm trước.”
“Tham số càng ít, độ tự do càng cao… chính là khả năng việc phát sinh càng nhiều, cái này anh hiểu chứ?” Nghiên cứu viên nhìn hắn thương hại, cố hết sức phiên dịch ý mình thành lời nói dễ hiểu, “Máy vạn niên sẽ căn cứ theo xác suất cao thấp của sự kiện phát sinh, hiển thị khả năng suy luận ra trên những màn hình này, dựa theo số thứ tự màn hình phân bố từ cao đến thấp. Do chỉ có ba ngàn màn hình, cho nên anh chỉ có thể nhìn thấy ba ngàn tình huống có xác suất xảy ra cao nhất.”
“A, giỏi thế,” Tuyên Cơ nghe xong, vẻ mặt choàng tỉnh ngộ, “ngầu như vậy, cái tên tầm thường như ‘máy vạn niên’ thật không xứng với nó gì cả.”
Vẻ mặt nghiên cứu viên hơi thả lỏng, cảm thấy Chủ nhiệm Tuyên này mặc dù trông cũng như là “giống loài nơi núi thẳm rừng già”, chưa tốt nghiệp tiểu học, nhưng vẫn biết nói vài câu tiếng người.
Song sự đắc ý trên mặt anh ta còn chưa kịp tan đi, đã nghe Tuyên Cơ nói tiếp: “Nên gọi là ‘máy hai năm và thiết bị mô phỏng Monte Carlo hơn chín ngàn năm’ chứ!”
Nghiên cứu viên: “…”
“Sao còn nhiều lời với hắn!” Trước khi nghiên cứu viên lên cơn đau tim vì tức, Tiêu Chinh kịp thời xen vào, “Đều không cần làm việc nữa có phải không!”
Theo lệnh tổng điều hành, cả trụ sở chính Cục Dị khống trở nên căng thẳng, phòng máy của máy vạn niên vận chuyển tốc độ cao kêu “ù ù”. Khi Cục trưởng Hoàng chạy tới, họ đã lôi ra một bản danh sách nhìn mà ghê người.
Trong những người bị tình nghi liên quan đến dùng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt khai man nhân số thương vong, bao gồm bốn vị cán bộ cấp Chi cục trưởng trở lên – cựu Cục trưởng, Trưởng phòng Tống của Phòng An toàn chạy việc bên ngoài đều có vấn đề; mười một người cấp Chủ nhiệm trở lên thuộc Phòng An toàn các khu vực; còn lại đều là tinh anh chạy việc bên ngoài tuyến một.
Đây dường như là một nghịch lý, bởi vì đám ăn hại đều làm hậu cần, gặp chuyện không cần ra mặt, đương nhiên cũng chẳng có nguy hiểm.
Chỉ có người chạy việc bên ngoài ưu tú nhất, mới bị phái đi xử lý nhiệm vụ hung hiểm nhất, một bên là công tác đi trên lưỡi dao vách núi, một bên là điều lệ quản lý khắc nghiệt, gần đến cuối cùng, đường để lại cho các “anh hùng” ngày xưa dường như cũng chỉ còn lại hai – một là giống Yên Thu Sơn của Phong Thần I trước kia, ngay cả đao của mình cũng không giữ được, chán nản rút lui; hai là giống cựu Cục trưởng, rốt cuộc mua di chú vu nhân mấy ngàn năm trước từ tay Củng Thành Công, đạp lên lương tâm, trèo lên nơi cao hơn.
Sau khi xem xong, Cục trưởng Hoàng trả danh sách lại cho Tiêu Chinh, thở dài một hơi, “Tiểu Tiêu, tôi là một người bình thường, tôi nói gì cũng là đứng nói chuyện không đau lưng, các cậu nghĩ như thế nào?”
Tiêu Chinh đanh mặt, “Cục trưởng Hoàng, hai ta đều sống tốt, bạn bè người thân khỏe mạnh, hai ta nói gì cũng đều là đứng nói chuyện không đau lưng, những người như Tất Xuân Sinh thì sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Cục trưởng Hoàng lắc đầu, “Không phải khiến người ta chạnh lòng ư, về sau còn ai muốn làm người chạy việc bên ngoài nữa?”
Tuyên Cơ: “Nhưng thưa Cục trưởng Hoàng, anh hùng đã biến thành rồng dữ, không bắt không được.”
Cục trưởng Hoàng trầm mặc một lúc, rốt cuộc rút bút máy ra, ký tên vào lệnh bắt giữ.
Trên bảng vàng vinh danh của mạng nội bộ Cục Dị khống, những bức ảnh đại diện cho lý lịch chói lọi đó bị khẩn cấp xóa đi một nửa, trang chủ không kịp biên tập lại, trông như chó gặm vậy.
Cựu Cục trưởng bị tạm giam ở nhà, Trưởng phòng Tống của Phòng An toàn sáng sớm đi làm bị tước vũ khí ngay cửa, con rồng vàng trong đại sảnh trụ sở chính bò lên lưng chừng cây cột đứng, tiếng rồng ngâm mênh mang vang vọng trong đại sảnh trống trải.
Tuyên Cơ mắt đối mắt với con rồng ấy từ xa một lát, đột nhiên hỏi Tiêu Chinh: “Lão Tiêu, nếu một ngày kia ông biết mình không phải là người phàm, ông sẽ thế nào?”
Tiêu Chinh uống một ngụm cà phê, vành mắt thâm quầng, nghe câu hỏi này, không khỏi nhướng mày – Ba đẹp trai lắm tiền, chính trực đáng tin cậy, vốn đã không thể đánh đồng với đám phàm tục nghèo kiết xác bọn mày.
Song hắn ngẩng đầu lên, lại thấy Tuyên Cơ khoanh tay trước ngực, trên mặt là vẻ hơi suy tư hiếm gặp, không có đùa giỡn.
“Tôi nói là ý trên mặt chữ.” Tuyên Cơ nói, “Không phải người phàm, là… ví dụ như ông thuộc về một giống loài khác. Trội hơn loài người, cao cao tại thượng, nhưng sức mạnh ưu việt này bị phong ấn tại nơi nào đó, nếu ông biết bí mật này rồi, ông sẽ muốn mở phong ấn chứ?”
“Cái vớ vẩn gì vậy,” Tiêu Chinh dường như nghe không hiểu, “chế độ nông nô phong kiến đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, còn ‘cao cao tại thượng’? Lên tên lửa à? Tư tưởng lỗi thời ở đâu ra thế, ‘chúng sinh bình đẳng’ mà.”
“Chúng sinh bình đẳng.” Tuyên Cơ im lặng cong khóe mắt, quay người hỏi, “Vậy các ông lại đối xử với thanh đao Tri Xuân kia thế nào?”
Tiêu Chinh ngớ người, không thể trả lời.
Tuyên Cơ bóp vai hắn, “Vất vả rồi.”
Mặt trời Vĩnh An mọc lên như thường ngày, Đông Xuyên vẫn xe cộ đông nghẹt, Cục Dị khống đóng cửa dẫu có long trời lở đất đến đâu cũng không hề ảnh hưởng đến quỹ đạo quay của Trái Đất, nhưng tin tức mọc cánh vẫn nhanh chóng truyền đến tai kẻ có rắp tâm.
Do Nguyệt Đức Công bị bắt, hội nghị Bồng Lai đột nhiên gián đoạn; ngay sau đó, Cục trưởng Hoàng lại không từ mà biệt, một đám bề trên có khả năng đặc biệt mặt mày xám xịt, oán khí trào dâng. Chỉ có Ngọc bà bà – người chủ trì là tu dưỡng ổn nhất, giống như không có việc gì, vừa trấn an mọi người vừa đi làm việc nên làm.
Bốn giờ rưỡi rạng sáng, Ngọc bà bà ngồi xếp bằng, ăn mặc chỉnh tề, bữa sáng là cháo trắng rau dưa như thường lệ. Bà ta cầm đũa không phát ra tiếng động, ăn xong bữa sáng trong vòng mười lăm phút, sau đó rửa tay súc miệng, đoan chính như một pho tượng Bồ Tát chạm ngọc. Đoạn, bà ta mới nói với thị nữ như u linh bên cạnh: “Dọn đi rồi mời khách vào đây.”
Thị nữ khom người dọn bát đũa – mặt mày cô ta thanh tú, nhưng khuôn mặt hơi cứng, hơi giống tiêm nhiều hyaluronic acid, không biết chỗ nào không bình thường, nhìn kỹ lại thì thấy hai khóe miệng đến cằm có hai đường vuông góc, phần từ môi dưới đến cằm chuyển động… hệt như loại rối nghệ nhân dân gian dùng để biểu diễn thuật nói tiếng bụng!
Lát sau, rối gỗ nữ quái dị dẫn một người đàn ông vào.
Người đàn ông này rất cao to, vừa vào cửa, căn phòng nhỏ dường như có thể khiến thời không yên lặng của của Ngọc bà bà lập tức trở nên chật chội; tóc hắn hơi dài, tùy ý buộc sau đầu; râu không cạo sạch, dáng vẻ chán chường mệt nhoài gió bụi; mày kiếm, mặt như dao gọt, trong hốc mắt lõm sâu là đôi mắt sáng kinh người, trên cổ đeo mảnh kim loại bé bằng móng tay.
Sau khi vào nhà, người này trước tiên thản nhiên đánh giá một lượt xung quanh – đây là thói quen của người chạy việc bên ngoài thần kinh luôn luôn căng thẳng, sau đó mới mở miệng chào hỏi: “Quấy rầy bà quá.”
“Đội trưởng Yên,” Ngọc bà bà gật đầu chào hắn, “ngồi đi.”
“Từ lâu đã không còn là Đội trưởng Yên gì nữa rồi, nếu bà không ghét bỏ, cứ gọi Thu Sơn là được… Ồ, cảm ơn.” Không biết là cố ý hay vô tình, người đàn ông nọ ngồi cũng chọn một góc, lưng thẳng như một cây giáo sẽ ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Hắn nhận trà mà thị nữ rối gỗ đưa, nhưng không động vào, lấy một phong thư từ túi trong của áo khoác
đưa cho Ngọc bà bà.
Phong thư ấy đỏ đen xen kẽ, không biết là chất liệu gì, chỗ đỏ như máu, chỗ đen lại không phản quang chút nào, hết sức gai mắt, nhìn lâu khiến người ta choáng váng buồn nôn.
Khóe mắt Ngọc bà bà giật một cái, bà ta bưng ly trà lên che nửa khuôn mặt.
“Con người tôi bình thường không thích xã giao lắm, nói lời khách sáo hỏi han cũng không vui tai, sợ làm lỡ thời gian của bà, tôi cứ nói thẳng mục đích chuyến này vậy, hơi lỗ mãng, bà đừng chê trách.” Yên Thu Sơn nói, “Tôi đoán bà cũng biết rồi, do chuyện khai man nhân số thương vong, đêm qua Cục Dị khống thay máu, ngay cả cựu Cục trưởng cũng bị bắt rồi.”
Ngọc bà bà thản nhiên trả lời: “Không phải rất tốt sao, ta tổ chức hội nghị Bồng Lai lần này, vốn là muốn đòi Cục Dị khống một lời giải thích.”
Yên Thu Sơn cụp mắt, nở một nụ cười. Bản thân hắn có chút phong thái của con người rắn rỏi, hàm răng lại rất khít, rất thanh tú, bởi vậy khi cười tự dưng có chút ngây ngô ngại ngùng. Nhưng hắn nâng mí mắt, ánh mắt lại như dao, “Tôi cảm thấy không phải. Ngọc bà bà, mọi người đều là người một nhà, hãy nói rõ ràng đi, mấy năm nay, Cục Dị khống cái gì cũng muốn nắm giữ, vài ba bữa ra một chính sách, căn bản không bàn bạc với các vị, rất kiểu cách nhà quan, hẳn các vị từ lâu đã không chịu nổi rồi nhỉ? Tân Cục trưởng là một người bình thường, trông cũng không giống loại người mạnh mẽ quyết đoán gì, ‘không cầm lên được’, các tiền bối mới muốn nhân lúc Cục Dị khống xảy ra chuyện bê bối, dằn mặt ông ta, để họ về sau đừng quản quá rộng, đúng không? Dù sao bê bối kiểu này bới ra không cách nào xử lý, bọn họ không thể tra đến cùng.”
Khóe mắt Ngọc bà bà giần giật, “Đội trưởng Yên, có một câu ngươi nói đúng, người ra từ Cục Dị khống các ngươi, cho dù là một kẻ phản bội, cũng rất kiểu cách nhà quan.”
“Tôi không vòng vo vô ích, bà nghe chối tai là bởi vì tôi nói đến điểm mấu chốt.” Mặt Yên Thu Sơn không đổi sắc, “Chẳng qua các vị không ngờ được, lão điên họ Hoàng này tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi, trên hội nghị Bồng Lai giả vờ nhu nhược, vừa quay lưng đã cho người san bằng hang ổ của Nguyệt Đức Công ở Đông Xuyên, hơn nữa căn bản không sợ gây ra tai tiếng, lập tức bắt giữ người tiền nhiệm của mình. Gặp phải loại ranh ma cáo già lại không biết xấu hổ này, bây giờ các vị đâm lao phải theo lao, đúng không?”
Ngọc bà bà nhìn hắn chằm chằm một lát, nở nụ cười, “Người sau lưng ngươi là ai? Lại để ngươi tới làm thuyết khách?”
Yên Thu Sơn gật đầu một cái với bà ta, “Cảm ơn bà, tôi chỉ nói sự thật.”
Ngọc bà bà nhận phong thư gai mắt kia từ tay thị nữ rối gỗ, sau khi mở ra, phát hiện bên trong có một lệnh bài khắc bằng gỗ mun, mặt trước vẽ một đồ đằng cổ quái, đầu rồng, cánh chim, thân rắn, đuôi cọp, mắt trợn sắp nứt ra, mặt sau là hai chữ “thiên hỏa” bằng máu, đỏ đến ghê người.
Ngọc bà bà úp ngược mộc bài xuống bàn “bộp” một tiếng, chậm rãi nói: “Châm lại Xích Uyên, không khỏi quá suy nghĩ hão huyền.”
“Tôi không cho rằng như vậy,” Yên Thu Sơn bình tĩnh nói. “Theo tôi thấy, Xích Uyên giống như một đê đập do con người xây dựng, vây thứ nên thuộc về chúng ta ở bên trong. Năm xưa nhân hoàng tru diệt tứ phương, làm ngược ý trời, tôi cảm thấy ông ta mới là quá suy nghĩ hão huyền. Nhưng lời nói dối mà người suy nghĩ hão huyền này để lại đã lừa chúng ta hơn ba ngàn năm, đến mức bây giờ các vị đồng bào đều còn cho rằng mình là người, cam tâm tình nguyện bán mạng cho nhân tộc, không nực cười à?”
Ngọc bà bà im lặng không nói gì.
Yên Thu Sơn cúi đầu: “Tôi nghe nói bà là người mang khả năng đặc biệt có thâm niên nhất trên thế giới này, người cũ cuối cùng của ‘Ty Thanh bình’, những việc này tôi không nói, bà chắc hẳn rõ hơn tôi.”
Ngọc bà bà rốt cuộc thở dài, “Ta già rồi, không nhảy nhót nổi nữa.”
“Đâu có,” Yên Thu Sơn nói, “bà còn chưa đến một ngàn tuổi, phải biết rằng, trước cuộc hỗn chiến Cửu Châu, đại năng yêu tộc trong khoảng một ngàn tuổi đều còn là thiếu niên. Nếu không phải Xích Uyên bị phong, bà làm sao đến mức tuổi còn trẻ đã có cảm giác lực bất tòng tâm?”
Câu này rốt cuộc trúng tim Ngọc bà bà, không ai là không sợ thời gian vô tình.
Bà ta im lặng một lúc lâu hơn, “Các ngươi muốn gì?”
Yên Thu Sơn bỗng ngước nhìn lên, “Vào thời hỗn chiến Cửu Châu có một tộc cao sơn, bản thân người tộc cao sơn không có bản lĩnh gì, võ trang cũng yếu kém, lại giỏi rèn binh khí, truyền thuyết nói rằng đao kiếm họ rèn ra đều có linh, cho nên thế lực các phương đều muốn thôn tính họ. Cao sơn vương cầu sinh trong kẽ hở, bên nào cũng không dám đắc tội, cuối cùng quy thuận nhân tộc, phái con nuôi của mình đến bên cạnh nhân hoàng làm người hầu, chỉ muốn cầu một đường sống trong loạn thế. Không ngờ nhân hoàng vẫn không hài lòng việc họ câu kết khắp nơi, lợi dụng xong qua cầu rút ván, khiến chủng tộc này hoàn toàn biến mất trong lịch sử.”
Ngọc bà bà cười nhạo một tiếng, nói: “Người sau lưng ngươi biết thật nhiều.”
“Không chỉ thế,” Yên Thu Sơn nói, “nghe nói con nuôi cao sơn vương làm thị vệ bên cạnh nhân hoàng sớm nhận được tin tức đào tẩu, trước khi bị nhân hoàng truy sát chí tử, đã giấu một loạt thần binh có linh…”
Ngọc bà bà nói: “Ta nhớ mang máng đúng là có chuyện như thế, nhưng vậy thì đã sao? Ty Thanh bình truy tìm ngàn năm, cho đến khi giải tán cũng không thu hoạch được gì, ngươi muốn hỏi ta mấy thứ ấy ở đâu…”
“Bà không biết,” Yên Thu Sơn ngắt lời bà ta, “nhưng có người biết, chẳng hạn như cao sơn vương tử năm ấy. Nơi táng thân của cao sơn vương tử luôn là bí mật của nhân tộc, giấu ở chỗ sâu nhất Ty Thanh bình, bà bà, bà từng thấy chứ?”
“Các ngươi điên rồi à? Cao sơn vương tử kia đã chết rồi…” Ngọc bà bà thoạt đầu sửng sốt, sau đó nghĩ tới điều gì, “Khoan đã, ý ngươi là… âm trầm tế kia?”
Yên Thu Sơn nở nụ cười.
Ngọc bà bà nhìn mảnh vỡ kim loại trên cổ hắn, “Thế nào, chẳng lẽ ngươi định viết tế văn lần này? Ngươi muốn đánh thức cao sơn vương tử, giúp ngươi sửa một thanh đao? Mạng mình cũng không cần nữa à?”
Tại trụ sở chính Cục Dị khống, tổ điều tra đã làm việc liên tục bốn mươi tám giờ, rốt cuộc kết thúc.
Chuyện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt này đại khái sắp xong xuôi, Tuyên Cơ thấy không còn việc gì của hắn, một mình đi đến phòng hồ sơ của Cục Dị khống, quẹt thẻ công tác, copy lại toàn bộ các tư liệu về Xích Uyên, về hai trận chiến Bình Uyên trong Cục Dị khống, định xin nghỉ vài ngày để về trong tộc xem sao.
Khi hắn đang đi thang máy lên trên, hệ thống cung cấp điện của thang máy tòa nhà không biết xảy ra vấn đề gì mà đột nhiên ngắt điện, nguồn điện dự phòng lập tức khởi động, đèn chưa kịp sáng, đã lại lần nữa trục trặc.
Thang máy ngừng lại.
Tuyên Cơ đợi một lát, nắm cửa thang máy, trực tiếp tách ra luôn. Hắn không phải người phàm, sức tay đương nhiên cũng không tầm thường, không tốn bao nhiêu sức đã chui ra ngoài, ngẩng đầu lên phát hiện mình vừa vặn đến tầng mười tám dưới lòng đất.
Ngoại trừ thang máy, hệ thống chiếu sáng công cộng dưới lòng đất cũng bị cúp điện, nhưng máy vạn niên đặc biệt quý giá nên sở hữu một hệ thống nguồn năng lượng khác, sáng một cách đột ngột trong hành lang tối om.
Các nghiên cứu viên tăng ca đều đã đi hỗ trợ sửa điện gấp, xung quanh máy vạn niên không có ai.
Tuyên Cơ hít hít mũi, đôi chân vốn định đi đến cầu thang ma xui quỷ khiến đổi hướng, đi tới máy vạn niên.