Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Lúc nước sôi, Dương Thanh Hà ba hoa chích chòe với anh mấy câu rồi cúi đầu đun nước tiếp, Triệu Liệt Húc đứng ở cạnh quan sát.
“Còn phải cho trứng vào nữa.”
“Vâng.”
Dương Thanh Hà lấy chảo chống dính loại nhỏ, đổ dầu vào và bắt đầu chiên.
Kết quả cũng không tệ lắm, hai mặt đều vàng ươm đặt trên đĩa trắng, màu sắc bắt mắt.
Dương Thanh Hà chống cằm, ngắm anh ăn mì, “Mấy ngày nay anh sẽ về rất muộn đúng không?”
“Ừ, dạo này anh khá bận rộn.”
“Hừ… Ngày nào mà mấy anh chẳng bận.”
Triệu Liệt Húc ăn gì cũng nhanh, miệng lại lớn, anh cười: “Mùi vị cũng được lắm.”
Dương Thanh Hà: “Gần đến lễ Quốc khánh rồi, mấy anh không có ngày nghỉ sao?”
“Càng nhiều ngày lễ thì càng không thể nghỉ.”
Mỗi lần vào dịp lễ có rất đông người đi chơi, dù ở đâu cũng phải bố trí số lượng lớn cảnh sát túc trực, chưa kể cảnh sát trực ban chuyên án hình sự.
Dương Thanh Hà: “Vậy em không thể đón sinh nhật với anh rồi.”
Sinh nhật?
Cô nhắc Triệu Liệt Húc mới nhớ, đúng là lễ Quốc khánh mùng 1 tháng 10 là sinh nhật anh.
Triệu Liệt Húc chẳng quan tâm đến mấy điều này nên Cố Dung thường hay bảo anh là người không có không khí lễ hội.
Triệu Liệt Húc ăn xong ngụm canh cuối cùng, “Em muốn tổ chức tưng bừng à?”
“Cũng không phải, chỉ là… Em chưa từng đón sinh nhật với anh, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng đón sinh nhật, em thấy không nên làm quá sơ sài.”
Triệu Liệt Húc đếm ngày, “Đến lúc đó rồi nói sau, anh sẽ cố về.”
“Đừng đừng đừng, nếu anh không rảnh cũng không sao. Phục vụ nhân dân quan trọng hơn, còn tình yêu nhỏ bé này xếp sau thôi, anh hùng đều như vậy cả.” Dương Thanh Hà cầm lấy chén bát đi rửa.
Triệu Liệt Húc nhìn bóng lưng cô và mỉm cười, ra ngoài ban công hút điếu thuốc.
Chẳng biết tự khi nào trời lại đổ mưa, buổi đêm trở nên se lạnh.
Anh chầm chậm rít một hơi, hai mắt híp lại.
Kể từ khi Thanh Hà về nước, thậm chí còn sớm hơn thế, kẻ đó đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc này, từng chút một dẫn anh vào tròng.
Hung thủ giết Nguyễn Lệ Chi biết anh sẽ liên tưởng đến vụ án hai mươi hai năm về trước, nên hắn đã cố tình để lại lời nhắn đó, như thể mở màn cho bộ phim.
Hung thủ thân thuộc với mọi thứ xung quanh anh và biết tất thảy về anh.
Một người ngoài sáng, một kẻ trong bóng tối, cảm giác mèo vờn chuột này là đang đùa giỡn, giễu cợt.
Dương Thanh Hà ôm anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, “Anh đang nghĩ gì vậy? Không chịu tắm rửa đi ngủ, chỉ biết nói em thôi, mình thì phì phèo thuốc lá, chẳng nghe lời em tí nào.”
Triệu Liệt Húc cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo bên hông, anh dập nửa điếu thuốc còn lại, ôm cô vào phòng.
“Anh đã nghĩ lung tung nên mới hút một điếu thuốc.”
Triệu Liệt Húc cầm quần áo đi tắm. Dương Thanh Hà mím môi, cô biết cả ngày hôm nay anh rất mệt. Có khi nguyên nhân đằng sau việc xảy ra án mạng thì hết sức đơn giản, nhưng quá trình phá án lại vô cùng phức tạp. Chẳng trách một anh cảnh sát dày dặn kinh nghiệm bị hói ở tuổi trung niên, đó là công việc hao tốn cả thể chất lẫn tinh thần.
Dương Thanh Hà theo anh vào nhà tắm, hai mắt đảo quanh.
“Em muốn làm gì?” Triệu Liệt Húc buồn cười nhìn cô, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Dương Thanh Hà: “Hầu hạ anh chứ sao nữa.”
Triệu Liệt Húc còn không biết tỏng tiểu yêu tinh như cô sao.
Anh nói: “Nếu sau này mỗi ngày em đều như vậy thì sao anh tiêu nổi.”
Dương Thanh Hà kêu “ấy chà”, “Em làm sao? Em muốn kỳ lưng cho anh cũng là sai à?”
Cô cầm bông tắm trong tay.
Dương Thanh Hà: “Hôm nay em thấy anh mệt mỏi nên muốn làm anh thoải mái chút thôi.”
Cô nói đầy chân thành. Ánh đèn ấm áp trong phòng tắm rơi xuống người cô, làn da ở bờ vai lóng lánh như pha lê, hình ảnh đêm qua vẫn còn sống động.
Suốt dọc đường từ biệt thự nhà họ Từ về đến nhà, vừa hưng phấn vừa k1ch thích lại triền miên, say đắm.
Dương Thanh Hà bưng chậu nước nóng cho anh, “Anh cởi ra đi, em chà lưng cho, tiện thể làm một combo luôn được không? Massage kiểu Thái!”
Giọng điệu cô nàng sang sảng giòn tan, vừa dứt lời đã lao tới lột áo anh ra như tướng cướp.
Ngoài miệng còn nói năng hùng hồn: “Người đẹp à, tối nay cưng không thoát được đâu!”
Dù hôm nay rất mệt mỏi, song anh biết sức khỏe và thể lực của mình, chưa kể ấm no sinh dục v0ng, nửa đêm đột nhiên bùng lửa.
Triệu Liệt Húc nhìn cô, chậm rãi c0i thắt lưng.
Dương Thanh Hà liếc xuống, giả vờ sợ hãi. “Trời ạ, đây là dùi cui sao?”
Cô xoay người bỏ chạy, Triệu Liệt Húc bị cô chọc cho bật cười, tiện tay kéo người về. Cô đưa lưng về phía anh, rúc mình trong lòng anh cười khúc khích, vô tình làm đôi vai càng hở.
Hơi thở Triệu Liệt Húc có chút nặng nề, “Bộ đồ này, không mặc thì tốt hơn.”
Dương Thanh Hà vặn vẹo mấy lần, “Ầy, nếu sau này mỗi ngày anh đều như vậy thì sao em tiêu nổi.”
“Em định ăn liên tục đấy à?”
Giọng điệu của anh dịu dàng, điềm đạm, còn pha lẫn ý cười.
Dương Thanh Hà vốn định trêu anh, để anh buông mình ra, ai ngờ cái tên có vẻ ngoài cấm dục và chính trực này chưa gì đã không chịu được khiêu khích.
“Sắp sáng đến nơi rồi, ngày mai anh còn phải dậy sớm đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Ngài đại nhân đại lượng, xin hãy cho kẻ hèn này một con ngựa*.”
*Câu nói bắt nguồn từ tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa, lúc Tào Tháo thua trận, Quan Vũ vì niệm tình xưa đã cho Tào Tháo một con ngựa để bỏ trốn. Ý chỉ một ẩn dụ xin lòng thương xót.
Một tay Triệu Liệt Húc giam cô lại, một tay rút thắt lưng ra.
Dương Thanh Hà vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là hai bóng hình trong gương.
Triệu Liệt Húc trêu cô: “Trời mưa rồi mặc quần ướt được không?”
…
Dương Thanh Hà vừa nức nở vừa bước ra khỏi phòng tắm, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.
Triệu Liệt Húc đắp kín chăn cho cô rồi đi tắm.
Dương Thanh Hà miễn cưỡng nhấc mí mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã là một giờ rưỡi.
Hai chân cô run rẩy, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói trầm ấm, mê hoặc của người đàn ông: “Hồi sáng anh đã nói nếu lần sau em khóc, anh sẽ không tránh nữa.”
Cứ thế, nghiêng trời lật đất.
Cũng chẳng biết cách âm ở đây tốt không, Dương Thanh Hà lau nước mắt, cả người rã rời, chỉ đành lầu bầu: “Anh là tên bại hoại.”
Triệu Liệt Húc tắm rửa rất nhanh, lúc đi ra, Dương Thanh Hà đang dùng ánh mắt lên án nhìn anh.
Triệu Liệt Húc vò đầu rồi chui vào trong chăn, Dương Thanh Hà lập tức sáp lại.
Hai người nhắm mắt ngủ.
Lúc hòa hợp cùng nửa kia, tinh thần ta sảng khoái như có thể chiến đấu liền mấy ngày đêm không nghỉ, lại thêm án mạng làm thần kinh của anh căng
như dây đàn. Song vừa nghĩ tới vụ án này, cứ không thể tìm ra đầu mối, anh không kìm được cứ trầm ngâm mãi.
Dương Thanh Hà nghe thấy hơi thở anh rối loạn là biết ngay anh chưa ngủ.
Chắc đã qua hai giờ sáng.
Cô bèn mở miệng: “Anh đang suy nghĩ về vụ án à?”
Triệu Liệt Húc đáp “ừ”.
Dương Thanh Hà im lặng một hồi, “Lần này… Có liên quan đến Tăng Quốc Phát phải không?”
“Em biết rồi ư?”
“Em có xem tin tức liên quan đến vụ án này.”
Triệu Liệt Húc thở hắt ra, “Chuyện này có chút phức tạp.”
“Nhưng anh cũng đâu thể suy nghĩ suốt 24 tiếng đồng hồ.” Dương Thanh Hà chạm lên chân mày của anh trong đêm tối, ngón tay trỏ khẽ xoa đều.
Triệu Liệt Húc lật người ôm lấy cô, “Mẹ và cha dượng của em có nói gì khi em trở về nước để học không?”
Dương Thanh Hà không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi điều này, nhưng cô vẫn trả lời đầu đuôi gốc ngọn cho anh nghe.
“Bọn họ đều là người lạnh lùng, sẽ không quan tâm đến em.”
“Mẹ em và ông ấy đến với nhau như thế nào?”
Dương Thanh Hà suy nghĩ một lúc, “Em không hỏi kỹ, chỉ nghe em trai bảo hình như làm chung một công ty. Năng lực làm việc của Thôi Bình rất tốt nên Chu Khôn xem trọng bà, sau đó hai người quen nhau. Đại khái là vậy, cũng khá bình thường thôi, vì Chu Khôn chẳng phải con nhà quyền thế. Từng viên gạch ngói trong công ty đều do Chu Khôn dốc sức làm nên ông ta muốn lấy một người phụ nữ giỏi giang.”
“Em còn có em trai sao?”
“Em chưa kể cho anh nghe à?”
Triệu Liệt Húc lắc đầu, “Chưa.”
“Đó là con nuôi của Chu Khôn và Thôi Bình, nhỏ hơn em sáu tuổi, dáng dấp cao ráo tuấn tú lại thông minh, thuộc tuýp người đơn giản.”
“Tại sao lại là con nuôi? Sao không tự sinh một đứa?”
“Có thể hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ở với nhau vì lợi ích của công ty chăng? Không yêu nên mới không thể sinh con? Cụ thể thì em không biết, chỉ thấy bọn họ trông chẳng mặn nồng chút nào.”
“Chu Khôn có thể là người cuối cùng mà Nguyễn Lệ Chi gặp trước khi qua đời, hiềm nghi rất lớn.”
Dương Thanh Hà bỗng dưng mở mắt ra, mất một lúc mới phản ứng kịp, “Ý anh là tối đó Nguyễn Lệ Chi đi gặp Chu Khôn rồi mới chết ư? Nhưng… Không thể nào, làm sao ông ta… Không thể nào.”
Dù cô không thích Chu Khôn đi chăng nữa, nhưng khi án mạng xảy ra với những người xung quanh mình, cô vẫn lựa chọn không tin vào chuyện này.
Triệu Liệt Húc: “Có rất nhiều điểm khả nghi, hôm nay chỉ mới điều tra sơ bộ mà thôi.”
“Tại sao Nguyễn Lệ Chi lại bị móc mắt?” Hiện giờ anh đã gợi lên đề tài này nên cô hỏi thẳng.
Triệu Liệt Húc chẳng biết nên kể từ đâu, lát sau mới đáp lời: “Anh có một người chị gái.”
Giọng của Triệu Liệt Húc như hòa vào bóng đêm vô tận, anh kể cho cô nghe chuyện trước kia và tình hình hiện tại.
Cuối cùng, Triệu Liệt Húc kết luận: “Khi trò chơi bắt đầu, anh chỉ có thể tiến về phía trước, nhưng nên đi về đâu thì vẫn là một ẩn số.”
Triệu Liệt Húc biết hung thủ đang nhằm vào mình, song anh không biết mục đích của hắn, lẽ nào hắn muốn điều gì đó sao? Hay chỉ đang lừa anh? Thế thì tại sao lần nào cũng là anh.
Đầu óc Dương Thanh Hà xoay mòng mòng, “Anh bảo là người nọ hiểu rất rõ về anh, hắn từng giết vô số người và đang nhắm vào anh sao? Vì vậy… Tăng Quốc Phát là con cờ của hắn, nên mục tiêu ban đầu Tăng Quốc Phát mới là em. Bởi vì hung thủ biết mối quan hệ giữa em và anh, không đúng, khi đó hai ta còn chưa quen nhau, sao hắn biết anh sẽ…”
Dương Thanh Hà dừng lại và cau mày, “Chẳng lẽ em đã nằm trong kế hoạch của hắn ta kể từ khi em trở về nước và nhận phòng ở khách sạn đó?”
Cả hai đều im lặng.
Dương Thanh Hà lắc đầu, “Kẻ này không chỉ biết anh, mà hắn còn rất hiểu em. Vậy nên anh mới hoài nghi Chu Khôn sao?
Triệu Liệt Húc chậm rãi giải thích: “Vụ án này xảy ra quá trùng hợp. Ông ta là cha dượng của em nên hiểu rõ cuộc sống của em. Em vừa tới Hoài Thành, không lâu sau ông ta cũng tới, sau khi tham dự buổi tiệc thì hôm sau đã xảy ra án mạng. Điều trùng hợp nhất là ông ta có thể là người cuối cùng gặp nạn nhân khi còn sống. Anh bắt đầu nghi ngờ Chu Khôn từ tối đó, cách ông ta gọi tên anh rất giống với người 22 năm về trước.”
Anh vô cùng nhạy cảm với giọng của người này.
Dương Thanh Hà vẫn cảm thấy khó tin, “Không thể nào, ông ta không có động cơ gì để làm chuyện này.”
Triệu Liệt Húc xoa đầu cô, “Mọi chuyện vẫn là suy đoán, không có chứng cứ xác thật, nhưng sự hoài nghi có thể giúp ta tìm thêm nhiều manh mối khác. Anh kể em nghe những điều này chỉ vì một lý do duy nhất. Thanh Hà, khoảng thời gian này nếu em có ra ngoài thì nên đề cao cảnh giác, giống hôm nay vậy, đi đâu đều phải báo cho anh biết để anh yên tâm.”
Cô vẫn đang suy nghĩ về điều đó, bèn lơ đãng gật đầu.
Triệu Liệt Húc khẽ cười, “Anh nói những điều này với em không phải để em đi điều tra với anh, hiểu chưa?”
Dương Thanh Hà thấy rõ nụ cười của anh, có điều cô không cười nổi.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ban đầu Cố Dung lại thích mình như vậy, tại sao anh lại sẵn sàng thu nhận cô.
Bọn họ đã mất đi người thân một cách bi thảm, để rồi về sau không thể nguôi ngoai nỗi đau trong những năm tháng dằng dặc sau ấy.
Anh là người không dễ bộc lộ cảm xúc, Dương Thanh Hà không biết hiện giờ trong lòng anh có vị gì. Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu Cố Dung và Triệu Thế Khang biết sẽ có phản ứng ra sao.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Triệu Liệt Húc hôn môi Dương Thanh Hà một cái, “Anh chắc chắn sẽ bắt được hắn ta, câu chuyện này nhất định phải có một hồi kết.”
HẾT CHƯƠNG 53
___________
- -----oOo------