Trên lầu của túc xá số mười sáu, đôi nhãn lam của Liễu Bích đang cùng con mắt màu xanh lục của Băng tuyết tộc đối nhãn, hình dáng như thể cả hai đang suy nghĩ một vấn đề khó giải quyết. Giữa bọn họ còn có một đôi mắt to đen vô cùng dễ thương trong ngực Liễu Bích.
Nha đầu kia cắn đầu ngực Liễu Bích rồi cười gian, hai cái răng nhỏ không chịu buông.
Liễu Bích cũng không dám dùng biện pháp cứng rắn để mở miệng nó, tiếng khóc vừa rồi của nha đầu kia thật quá lớn, Liễu Bích sợ sẽ khiến cho tất cả thần thú trên Huyền Vũ đảo đều chạy tới.
“Tiểu thư, ngài nói ngài trên đường kiếm được một tiểu hài, còn định nhận nuôi nó?” James muốn cười nhưng lại không dám cười đến mức mặt hắn vặn vẹo biến dạng.
“Ngươi dám quản chuyện của ta sao? Ngươi muốn cười sao?”
Liễu Bích âm trầm nhìn chằm chằm James. Trong lúc đó, tiểu nữu kia đột nhiên buông tha bộ ngực của Liễu Bích, nàng ta bò lên vai Liễu Bích, vươn hai cái ngón trỏ ngọc ngà nhét vào miệng ‘Mụ mụ’, sau đó dùng sức kéo mở miệng Liễu Bích: “Mụ mụ, cười đi mà!”
Trời, tiểu nữu kia ở trong lòng Liễu Bích cảm thấy hứng thú, bộ vị mà nàng thích cắn nhất chính là bộ vị mẫn cảm nhất của Liễu Bích.
“Ặc, chủ nhân tôn kính mà nhân từ, ta làm sao có thể hỏi đến chuyện lớn lao của người, chỉ là xin thứ cho sự mạo muội phi thường của ta, xin cho ta nói một câu, tiểu thư… cô có kinh nghiệm nuôi trẻ sao?” James cúi đầu, khiếp đảm hỏi Liễu Bích, rồi chờ chủ nhân lắc đầu hắn mới thấp giọng nói: “Với kinh nghiệm của Băng tuyết tộc chúng ta thì có thể để đứa nhỏ mới sinh lên tuyết, để cho nó nghịch tuyết…”
“Đồ rắm thối, các ngươi là Băng tuyết tộc, còn tiểu nữu kia là nhân loại…”
Liễu Bích cẩn thận suy nghĩ. Ở kiếp trước nàng cũng đã là hài tử, cũng ở cô nhi viện năm năm, lên năm tuổi thì cô nhi viện chịu hỏa hoạn nên nàng thất lạc, phải nhờ trộm vặt kiếm ăn mới miễn cưỡng sống sót được.
Kinh nghiệm của mình không có ý nghĩa tham khảo, bất quá cũng bởi vì điểm này mà Liễu Bích đối với cô nhi không cha không mẹ đặc biệt thương yêu, huống chi nha đầu kia lại có con mắt đen, tóc đen như người kiếp trước của nàng, nhìn khắp thiên hạ quả thật không có a.
“Quên đi, ngươi mau tìm vú nuôi cho ta!”
Liễu Bích phất tay, chờ sau khi Băng tuyết tộc ra cửa lại nói thêm: “Nếu tìm không được thì mua cho ta một vài vật dụng cho tiểu nữ hài này, không cần tiếc tiền. Rắm hôi! Ngươi còn dám cười? Ngươi muốn chết sao?”
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nữu trong ngực rồi kêu lên: “Đặc biệt nên mua một cái vú giả để ngậm!”
James ngay lập tức chạy tót ra ngoài, chạy tới sân hắn hô: “Tiểu thư, Robin giáo thụ cùng Hoen tiên sinh tới!”
Vừa dứt lời, hai tên cổ quái đã xông lên lầu, đương một cước đá mở cửa, ngay lập tức nhìn thấy tiểu nha đầu của Liễu Bích.
Robin nhìn chằm chằm tiểu nữu trong lòng Liễu Bích, trong miệng két két không ngừng, mà Hoen lại liếm mép, đôi mắt nhỏ chợt lóe lên ánh sáng hình như phát hiện ra bảo bối gì đó.
“Mercury, tiểu nữu đáng yêu kia là ngươi lấy được từ ai vậy?”
Robin đưa tay muốn ôm nó nhưng không tưởng được nha đầu kia lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nó ôm chặt Liễu Bích không chịu buông tay, trong miệng còn kêu ‘Mụ mụ’: “Người xấu, không muốn, mụ mụ, ôm con!”
“Nàng gọi ngươi là Mụ mụ?” Hai người há hốc mồm sửng sốt tại chỗ, thật lâu sau Robin mới chần chờ hỏi: “Mercury, thiếu gia nhà ai đã làm cho ngươi to bụng thế này?”
Hai mắt Liễu Bích vừa chuyển, lạnh lùng liếc mắt nhìn Robin: “Hài tử này là ta nhặt được, là ‘Dưỡng nữ’! Nếu ngươi còn nói bậy….”
“Dưỡng nữ? Hà hà! Để ta xem người trong chốc lát. Tiểu nữu kia chính là nghệ thuật phẩm a!”
Robin vô tư trước sự uy hiếp của Liễu Bích, hắn không nói gì liền hôn tiểu nha đầu một cái sau đó ôm vào lòng, động tác của hắn thô bạo. Liễu Bích nhíu mày như đang sợ hắn làm bị thương tiểu nha đầu.
Robin nhìn Hoen, khẽ gật đầu: “Tiểu nữu kia rất hẫp dẫn, không phải vậy sao?”
Hoen nhìn Robin một cách quái dị: “Đúng vậy, rất thú vị! Cẩn thận cái đuôi của ngươi!”
“Cái đuôi? Ai, lão thầy bói, ngươi cười cái gì? Ta nào có cái đuôi nào…. Trời ơi, bím tóc của ta!” Robin trêu tiểu nha đầu một chút, sau đó cầm đồ uống trên bàn lên, nguyên lai chẳng biết từ khi nào bím tóc của hắn đã bốc cháy.
Hắc hắc, tiểu bảo bối có thể phóng ra hoả pháp? Tốt! Xem sức lửa cháy hẳn là chỉ có ma pháp hệ hoả một cấp, không gây thương tổn cho người, nhưng làm vậy cũng đủ rồi, hơn nữa hành động này lại rất đáng khen, tiểu bảo bối thiên phú hoả hệ.
Liễu Bích thay tư thế ôm tiểu nha đầu, phi thường tức giận: “Robin giáo thụ, xin không tùy ý kéo nó đi, nó không phải món đồ chơi! Còn nữa, nó là nữ nhi của ta, ngươi không nên làm chuyện bại hoại tại đây!”
Nói xong, Liễu Bích thầm cảm thán, tiểu nữ kia đến từ thực nghiệm thất của Dyland quả nhiên là cao tay, chính mình cũng không thấy nó làm thế nào mà ‘phát’ hỏa.
Tiểu tử kia quay về phía Robin nhổ một bãi, hờn giận nói: “Phi! Lưu manh! Người xấu, vô lại, không được hôn!”
Nó cố gắng leo lên, đặt lên má Liễu Bích một cái hôn: “Mụ mụ, người tốt, hôn hôn, hi hi!”
“Hắc hắc, nhỏ như vậy đã biết phóng hỏa, nó quả thực chính là một thiên tài! Quả thực là một nghệ thuật phẩm hoàn mỹ!”
Thần sắc Robin đột nhiên trở nên trịnh trọng, từ túi bên hông hắn lấy ra một họa bút cùng mực vẽ, lại từ bao bố trên lưng Hoen lấy ra túi họa rồi dùng lưng Hoen làm giá, nghiêm chỉnh nói: “Là một nghệ thuật gia vĩ đại, ta có trách nhiệm cùng nghĩa vụ vẽ nghệ thuật phẩm này. Mercury, ngồi yên!”
“Không! không! không!” Tiểu nữ kia lắc đầu, vén trường bào của Liễu Bích chui vào, hai cánh tay nhỏ bé không ngừng lắc lư: “Xấu xa, bẩn thỉu, viêm cánh! Người xấu, vô lại, không cho vẽ!”
Liễu Bích tức cười, ưu ái vỗ vỗ tiểu nữ: “Robin giáo thụ, nữ nhi của ta không thích vẽ, cũng không thích lưu manh, người xấu, vô lại, ta cho rằng nên quên đi!”
Tiểu nữ kia trong lồng ngực cũng phối hợp: “Vẽ ta, ta đốt rụi ngực ngươi!”
Đột nhiên, trên ngực Robin phát hỏa: “Ma quỷ, nha đầu kia quả thực chính là một tiểu ma quỷ!”
Hắn tru lên rồi chạy xuống lầu đi tìm nước dập lửa, đồ uống trên bàn vừa rồi đã dùng để cứu cái đuôi tóc rồi.
Chỉ còn lại Hoen cũng mặc kệ Robin, từ bao tải sau lưng hắn lấy ra một cái thủy tinh cầu, đặt lên trước mặt Liễu Bích, cười lộ ra một miệng đầy răng vàng ố.
“Tiểu bảo bảo, gia gia chiêm tinh cho ngươi được không? Chỉ cần ngươi muốn là có thể.”
“Người xấu, không tin!” Tiểu nữ kia lại chui vào trong lòng Liễu Bích.
Thần sắc Hoen biến đổi, chỉ vào lòng Liễu Bích mắng: “Ngươi dám nói ta là người xấu, còn dám không tin chiêm tinh thuật của ta sao? Xú nha đầu, chiêm tinh thuật của lão nhân gia ta chính là chân lý, ngươi…”
“Tốt lắm Hoen tiên sinh, nữ nhi của ta phải nghỉ ngơi rồi!”