Liễu Bích bị dọa kêu lớn, lập tức rút tay từ trong tay Loran ra, sau đó quái dị nhìn gả.
Hắn muốn làm gì?
Ai da, tên khùng kia không phải là bị nhiếp hồn thuật của Emily khiến đầu bị thương tổn chứ? Sao lại vừa đến đã bắt tay nữ nhân xa lạ vậy? Cho dù là Shin giáo sư cởi mở nhất Huyền vũ đảo cũng không có cử động đến bậc này.
Nhìn kỹ Loran, hắn có một mái tóc kim phát* (tóc dài) rất đẹp, ánh mắt màu xanh hàm tình, soái ca rồi, loại hình soái ca hai tay không ngừng bóp chặt nắm đấm của mình, bộ dáng này nhìn qua cũng không giống là một nam tử phóng túng!
Sao lại như một tiểu tử đang tràn ngập tình yêu đầu đời thế này!
James ôm tiểu bối bối đứng ở cửa, thấy tình cảnh trước mắt, tiểu bối bối vỗ vỗ đầu Băng tuyết tộc, tiểu đại nhân tự miệng nói: “Má má còn nhiều công việc bề bộn, chúng ta đi vào, không nên quấy rầy má má!”
“Đúng vậy, tiểu thư trí tuệ, James cho rằng ngài nói quá chính xác!” James ôm bối bối bước nhanh vào phòng.
Loran nhìn Liễu Bích, trong lòng bối rối chẳng biết mở miệng thế nào.
Liễu Bích mờ mịt, khóc cười không được nhìn Loran nói: “Loran đồng học, ta không nên làm cái chuyện thất lễ như thế. Xin lỗi!”
Thấy bộ dáng bối rối của Loran, nàng hiểu được chính mình thất lễ rất nặng, liền sửa lời nói: “Ngươi tìm đến ta có việc gì không?”
Loran cúi đầu do dự nửa ngày mới ngắc ngứ, nói: “Trong khoảng thời gian này… trong khoảng thời gian này đầu ta có chút không thoải mái, trí nhớ có chút hỗn loạn. Ta… ta vốn tưởng sớm đến gặp ngươi nhưng các sự phụ ở Mộc Độn viên muốn ta ở lại viện xem xét, chờ đến hôm nay mới xuất viện về túc xá….”
Vậy liên quan gì tới lão nương ta? Liễu Bích bĩu môi, lại hỏi lại vấn đề của mình: “Ngươi đến tìm ta có việc gì?”
Đúng vậy, mình tìm nàng có việc gì?
Trong đầu Loran mờ mịt, hắn nhớ kỹ chính mình sau khi tới Huyền vũ đảo báo danh đã uống một chén mật tửu rất thơm rất ngọt, sau đó trong đầu hết thảy đều bắt đầu mờ hồ, hắn chỉ nhớ rõ mình tới báo danh, đã đi học và quen rất nhiều đồng học cùng sư phụ…
Nhưng, Loran cảm giác trong trí nhớ của mình thiếu đi cái gì đó, ngoại trừ cuộc sống của đệ tử bình thường thì hắn hẳn đã quên những chuyện đặc biệt, hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
Loran cho rằng đầu óc mình xảy ra vấn đề nên đến kiểm tra ở phòng y tế, nhưng các tế tự cũng cho kết quả là hắn chịu áp lực cường hóa huấn luyện quá lớn, thành ra đầu óc sinh ra ảo giác. Loại chuyện này trước kia cũng đã từng phát sinh, đồng thời một phần nguyên nhân chủ yếu cũng là do giáo vụ trưởng quản.
Xuất từ tín nhiệm với Huyền vũ đảo, Loran tiếp nhận kết luận này, nhưng gả lại bắt đầu nghi hoặc.
"Trong trí nhớ mơ hồ, tại sao trí nhớ về Mercury lại đặc biệt sâu sắc?"
Loran yên lặng nhớ lại "sự tinh khiết của St.Lubin", Cảng Dan và sự cứu tinh, thành viên của đệ tử hội, phẩm cách toàn mỹ, còn có mái tóc nàng cùng màu hoàng kim giống hắn, con mắt màu lam, hết hết thảy chính mình đều nhớ rõ vô cùng.
"Tại sao ấn tượng của mình đối với Mercury lại đặc biệt khắc sâu? Hình như là đặc ý điều tra hết thảy về nàng đều ghi tạc trong lòng!"
Loran cũng từng nói việc này cho một số người cùng túc xá thân cận, kết quả từ tiểu tử tỏ vẻ mập mờ: Loran a, ngươi ghi khắc tất cả về một nữ nhân trong lòng, vậy là ngươi đã động tâm, càng huống chi là nữ nhân tốt hoàn mỹ như Mercury. Đừng nói là ngươi, chúng ta cũng hắc hắc … Được rồi, nghe nói lúc Mercury tham gia khảo thí tới Huyền vũ đảo, có một nam đồng học bởi vì Mercury nhẹ nhàng nở một nụ cười tà mị mà hắn đã bỏ cuộc. Thái độ của ngươi tuyệt đối không là cái gì khó giải thích, chính là bởi vì Mercury thật sự quá ưu tú, ngươi nhất định phải kiên cường a…
Chẳng lẽ trí nhớ của bản thân trong khoảng thời gian này mơ hồ, nhưng thật sự đã động tâm với Mercury? Trời ạ, tới cùng có đúng hay không? Tại sao chính mình nhớ không nổi?
Bất quá hết thảy về Mercury đều là hoàn mỹ…. Nhưng bây giờ, chính mình còn bảo trì một loại ấn tượng sâu sắc với Mercury, cảm giác rất quái lạ. Nếu không phải hôm nay thấy Mercury rời khỏi cửa thì chính mình cũng không có khả năng không tự chủ được mà đi ra.
Chẳng lẽ mình thật sự động tâm đối với nàng? Cử chỉ ngôn đàm của nàng rất có lý, dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng rất thẳng thắn, thậm chí cự tuyệt mình cũng rất có đẳng cấp, thật là tuyệt đến mê người… ta suy nghĩ cái gì đây? Ta không thể biểu hiện rõ ràng như vậy, như vậy sẽ làm Mercury mỹ nhân không thích.
Loran ngây ngốc nhìn Liễu Bích nhưng không nói lời nào, điều này khiến cho Liễu Bích tiểu thư trong lòng bốc lên một cỗ tà hỏa, nàng nói: “Nếu ngươi không có chuyện gì thì ta trở về đây.”
Liễu Bích đối với nam nhân, nhất là soái ca như Loran cho tới bây giờ đều không phải không thích, mà là "rất xa rất xa". Nàng đi nhanh vào trong biệt viện, không tưởng nổi, tiểu bối bối ngồi trên vai James đang tránh ở sau cửa, nàng nhìn qua khe hở thấy hết thảy: “Má má, sao lại quay lại? Cái ca ca kia rất tuyệt nha! Sao không nói chuyện chốc lát!”
“Bối bối, không nên nói lung tung!”
Nói xong những lời này Liễu Bích mới nhớ tới, nàng muốn đi bái phỏng Ny Tạp, kết quả bị chuyện của Tony trì hoãn.
Liễu Bích xoay người đi ra cửa, nhíu mày nhìn thoáng qua Loran đang gục đầu đứng ở cửa, cúi đầu theo lễ tiết rồi rời đi.
“James, chiếu cố đại tiểu thư, có thể ta tới khuya mới về.”
Tiếu bối bối như không có nghe Liễu Bích nói, nàng thúc giục James đi ra ngoài, nhìn Loran đang đứng trước cửa, đột nhiên nàng nhếch miệng cười: “Ca ca xinh đẹp! Ta gọi là bối bối, là nữ nhi được má má thu dưỡng!”
Loran cười cười, hắn sao lại vậy, thái độ của Mercury mỹ nhân như vậy rất có lý, mới rồi mình đã thất thố! Hắn thân thiện vỗ khuôn mặt bối bối, cười nói: “Tiểu bối nhi, ngươi thật đáng yêu! Mercury là dưỡng mụ của ngươi sao? Vậy thật ra nàng đã… nàng đã bị … chưa… nàng”
“Hắc hắc, ca ca muốn biết gì, bối bối sẽ toàn bộ nói cho ngươi, cam đoan không nói xạo!” Tiểu nữu kia không chút do dự bán đứng Liễu Bích: “Má má rất xinh đẹp, má má có nhiều tiền, thiệt nhiều thiệt nhiều người nói má má là người tốt, má má có một cái thuyền thật to thật xinh đẹp…”
Loran ý tứ không tốt nhìn Băng tuyết tộc, James rất sáng suốt nhắm mắt, ngăn chặn lỗ tai, làm gì cũng đều coi như không biết. Điều này khiến biểu hiện ngại trong lòng Loran bị hòa tan một chút.
“Bối bối, vậy ngươi có biết chuyện ta và dưỡng mẫu của ngươi không?”
“Bối bối không biết!” Tiểu nữu kia nghiên đầu, mân mê búi tóc của mình một chút.
“Ây da, ca ca ngươi chết sẽ là hình dáng không hay nha!”
Loran ôm lấy bối bối, thấp giọng hỏi chình mình cùng Mercury đã phát sinh chuyện gì. Trong chốc lát, James cầm một bức họa tới.
“Này, đây là…”
Loran mặt đỏ lên, bức họa này đúng là khi Ruby mời khách, Robin đã vẽ cho Liễu Bích cùng Steven một bức hợp ảnh. Bối cảnh ngoài cửa sổ là bờ biển, bầu trời xanh, một đôi thiếu niên nam nữ thân mật ngồi